Cùng Nam Thần Zombie Bên Nhau Ở Thời Tận Thế

Chương 9: Anh không thể Ꮆiết tôi!

Người đàn ông đã sống sót qua tận thế này đủ lâu để biết rõ người trên xe là gì.

Ánh mắt anh ta rơi xuống con dao găm vẫn chưa được cất đi của Khanh Nghiêm, đồng tử co lại, khuôn mặt lập tức tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Đối mặt với một Người tiến hóa, anh ta hoàn toàn không có cơ hội sống sót!

Trí óc hoạt động nhanh chóng, anh ta gần như ngay lập tức mở miệng: “Anh không thể gϊếŧ tôi! Tôi là người được phái từ miền Nam đến để cứu trợ!”

Khi thảm họa xảy ra vào tháng thứ hai, miền Nam từng cử người đến đón những người sống sót.

Tuy nhiên, do giới hạn thiết bị, họ chỉ có thể tiếp nhận một số lượng nhất định. Trước khi rời đi, họ đã thông báo tình hình hiện tại cho những người sống sót, nhưng từ đó không ai thấy họ nữa.

“Điều đó liên quan gì đến tôi?” Khanh Nghiêm nhướn mày, như một con mèo đang vờn chuột, thích thú quan sát sự vùng vẫy theo bản năng sinh tồn của người đàn ông.

Bất kỳ ai nhìn thấy Vệ Mộ đều phải chết, không ngoại lệ.

Người đàn ông nuốt nước bọt, cố gắng ngẩng đầu: “Vậy nên tôi biết cách để zombie lấy lại lý trí!”

Câu nói đó khiến không khí trở nên im lặng.

Người đàn ông nghiến chặt răng, nghe rõ tiếng tim mình đập dồn dập trong tai.

Một lúc lâu sau, anh ta nghe thấy tiếng cười vang lên, áp lực nặng nề xung quanh cũng tan đi phần nào.

Anh ta ngẩng lên, thấy Khanh Nghiêm đang nhìn mình, nụ cười trên môi dường như chân thành hơn: “Cách để zombie khôi phục lý trí, thực sự có sao?”

Có hiệu quả!

Người đàn ông thả lỏng bàn tay đang siết chặt, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, cố gắng giữ giọng chân thành: “Vài tháng trước, bạn thân của tôi đã biến thành zombie, nhưng bây giờ cậu ấy đã khôi phục lý trí.”

“Anh đã làm thế nào?” Đôi mắt đen nhánh của Khanh Nghiêm lóe lên một tia sáng, cất dao đi, giọng điệu thân thiện: “Có thể chỉ cho tôi được không?”

Khi thân thiện, Khanh Nghiêm trông thật gần gũi, hoàn toàn khác biệt với vẻ nguy hiểm trước đó.

Người đàn ông nuốt nước bọt, không dám để lộ bất kỳ biểu hiện khác thường nào, cố tỏ vẻ thoải mái: “Chúng tôi đã phát triển một công nghệ trong hai năm qua, có thể giúp zombie trở lại thành người, nhưng do chi phí tiêu hao quá lớn nên không thể phổ biến rỗng rãi.”

Thấy Khanh Nghiêm chăm chú lắng nghe, người đàn ông không dám che giấu thêm, tiếp tục: “Nhưng anh là Người tiến hóa. Nếu anh giúp chúng tôi, chắc chắn chúng tôi sẽ giúp zombie của anh trở lại làm người.”

Người đàn ông nghĩ rằng Khanh Nghiêm sẽ nghi ngờ và không tin tưởng chuyện vô lý này nên định bổ sung thêm vào chi tiết, nhưng không ngờ Khanh Nghiêm lại nói thẳng:

“Đội trưởng của anh đâu?”

Nói xong, Khanh Nghiêm kéo cửa xe ra, ra hiệu cho người đàn ông lên xe.

Lúc trước, những con zombie đã gọi đồng bọn, giờ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không không biết sẽ có bao nhiêu zombie và quái vật khác đến.

Người đàn ông lúc này hoàn toàn yên tâm, nếu Khanh Nghiêm muốn gϊếŧ anh ta thì hắn sẽ làm ngay, không cần phải tốn công bảo anh ta lên xe.

Sống lâu như vậy, lần đầu tiên anh ta cảm thấy may mắn vì có một cái đầu tỉnh táo.

Chỉ là khi anh ta hoảng hốt ngồi lên xe, mới nhận ra trên xe còn có một con zombie.

Thế này là phải ngồi chung xe với zombie sao?

Cả người anh ta lạnh toát, nhìn Khanh Nghiêm ngồi vào ghế lái, không dám quay đầu lại, chỉ có thể cẩn thận hạ giọng, dò hỏi về Khanh Nghiêm, “À, tôi tên là Lâm Tử Nghiệp, còn anh?”

“Khanh Nghiêm.” Lúc này Khanh Nghiêm tâm trạng khá tốt, hắn không định đi đường ban đêm, chỉ lái xe đến một tòa nhà khác khá an toàn và kín đáo, đợi đến sáng.