Cùng Nam Thần Zombie Bên Nhau Ở Thời Tận Thế

Chương 8: Anh nhìn thấy gì vậy?

Ánh mắt Khanh Nghiêm dừng lại trên cánh tay gãy của Vệ Mộ. Hắn trèo ra ghế sau, cẩn thận dùng áo khoác quấn chặt cánh tay, tránh để nó rơi ra thật.

Trước đó, Khanh Nghiêm đã từng nghĩ đến việc tìm thứ gì đó thay thế làm nẹp cố định cánh tay cho Vệ Mộ, nhưng Vệ Mộ không còn là con người, không cảm nhận được đau đớn, mà nẹp cứng chỉ khiến nó thêm bực bội và tự làm tổn thương mình.

Giá mà có cách nào để phần thịt đã mất trên cơ thể zombie mọc lại thì tốt biết bao.

Khanh Nghiêm đang mơ màng suy nghĩ thì đột nhiên nhận ra điều gì, quay lại và thấy một người đàn ông từ trên bục cao nhảy xuống. Có vẻ như người này bị trẹo chân, đang khập khiễng chạy về phía xe của họ.

Sau lưng người đàn ông là hơn chục con zombie dữ tợn, chen chúc đuổi theo.

Khi người đàn ông nhảy xuống, bầy zombie cũng lao xuống theo. Những con không may thì ngã vỡ đầu, nhưng những con khác vẫn bò dậy và tiếp tục đuổi theo.

Vệ Mộ nhanh chóng chú ý đến cảnh tượng này, cảm xúc lập tức trở nên hưng phấn, nó lao mình vào cửa sổ xe, không rõ là muốn xé xác người đàn ông hay muốn quay về với đồng bọn.

Người đàn ông bị zombie truy đuổi ban đầu chỉ thấy một chiếc xe, định chạy đến để trốn, nhưng không ngờ trong xe lại có người. Anh ta lập tức hét lên: “Cứu tôi!”

Khanh Nghiêm bảo vệ đầu của Vệ Mộ, thấy nó phản kháng, liền dùng áo khoác bọc lấy đầu nó.

Không nhìn thấy bên ngoài, Vệ Mộ dần bình tĩnh lại, nhưng Khanh Nghiêm vì bị làm phiền mà ánh mắt càng thêm u ám.

Hắn mở cửa xe, bước xuống. Ánh mắt dừng trên người đàn ông, và ngay trước khi người đó tiến lại gần, Khanh Nghiêm đã tóm lấy cổ áo anh ta và ném sang một bên, không cho tiếp cận.

Lúc này, bầy zombie đã chú ý đến Khanh Nghiêm. Chúng càng thêm hưng phấn, gầm gừ như muốn gọi thêm đồng bọn.

Khanh Nghiêm không định bị chúng cắn. Hắn rút dao găm bên hông, tiến lên vài bước, dứt khoát chém đứt đầu một con zombie.

Chỉ trong vài phút, hắn đã nhanh gọn giải quyết hết bầy zombie.

Tốc độ và sức mạnh của hắn rõ ràng không phải của một người thường. Người đàn ông vừa bị ném xuống đất quên cả giận, chỉ há hốc mồm kinh ngạc, giọng nói run rẩy đầy kích động: “Anh là Người tiến hóa?!”

Khanh Nghiêm cúi xuống, lau máu trên dao, nghe thấy vậy thì quay lại nhìn anh ta, nở một nụ cười vô hại: “Anh làm gì mà lại ở đây một mình?”

Người đàn ông không bận tâm đến việc Khanh Nghiêm đổi chủ đề, cố gắng đứng dậy, chân vẫn run rẩy vì hoảng sợ: “Tôi đang đi tìm đồng đội. Nhóm của chúng tôi có hai đội trưởng, một đội sáng nay đột ngột mất liên lạc. Đội trưởng bảo tôi đi tìm.”

“Vậy anh vất vả rồi.” Khanh Nghiêm liếc nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai khác, hắn bước tới gần người đàn ông.

“Không, không vất vả gì cả.” Người đàn ông vội đáp: “Chúng tôi là một nhóm, tất nhiên phải đoàn kết. À, cảm ơn anh đã cứu tôi. Anh thuộc tổ chức nào? Có muốn gia nhập tổ chức của tôi—”

Chưa kịp nói hết câu, anh ta đột nhiên nhận thấy trong xe dường như có người.

Người đó bị bọc kín đầu, không nhìn rõ mặt, nhưng cánh tay đang giữ phần bọc đầu lộ ra những mảng xương trắng, rõ ràng đã bị zombie cắn.

Trong lòng hoảng sợ, anh ta định nói gì đó thì ngẩng đầu lên, phát hiện Khanh Nghiêm đã đứng sát ngay trước mặt từ lúc nào.

Dưới ánh trăng, thân hình cao lớn của Khanh Nghiêm phủ một lớp ánh sáng bạc mờ. Trông hắn không có vẻ gì nguy hiểm, nhưng lại toát lên cảm giác lạnh lẽo.

“Có chuyện gì sao?”

Khanh Nghiêm thở dài, ánh mắt cụp xuống, bóng tối che khuất khuôn mặt, nhưng giọng nói lại pha chút ý cười: “Anh nhìn thấy gì vậy?”