Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 23: Y Y không nói chuyện với anh

Hóa ra chiếc áo này cùng chiếc Chu Y Y đang mặc là áo đôi, chỉ là khác màu, một trắng một đen.

Thật là tình yêu sâu đậm a.

“Là tớ hồ đồ, tớ quên mất cậu lái xe tới.” Lý Trú ngượng ngùng mà sờ sờ mũi, tay đang cầm rượu vang đỏ có chút luống cuống.

“Không sao, Tiết Bùi không uống, tớ uống, tớ đã nói với Y Y tối nay không say không về”. Chu Thiến đưa ly qua, chờ Lý Trú rót rượu đầy ly rồi cười trêu chọc: “Được rồi, một ly này coi như tớ là người đầu tiên uống rượu mừng của hai người".

“Đừng nói lung tung.”

Chu Y Y cười, vỗ nhẹ đùi Chu Thiến.

Chu Thiến ngược lại càng nói hăng say: “Anh bạn à, cậu phải cố gắng lên nhé, tranh thủ để sang năm tớ có thể uống rượu mừng của cậu và Y Y. Tớ đã chuẩn bị tiền mừng rồi, nói thật, hai người đừng nghĩ tớ không biết, lúc ở hội ngày Quốc khánh đó Lý Trú đưa tớ cùng Y Y, tớ đã biết cậu và Y Y chắc chắn sẽ thành đôi. Y Y thật sự thích hợp với cậu, cô ấy là người rất cẩn thận và chu đáo chắc chắn có thể chăm sóc tốt cậu a.”

Lý Trú cười cười, bàn tay ở dưới bàn nắm chặt tay Y Y, từ góc nhìn của Tiết Bùi, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Mười ngón tay đan vào nhau, thân mật khó phân.

Không khí xung quanh trở nên căng thẳng, Lý Trú dường như cảm nhận được điều gì đó mà nói: “Mặc dù tớ và Y Y mới kết giao không lâu, nhưng tớ rất nghiêm túc với tình cảm này. Ngay từ đầu, tớ đã đặt mục tiêu kết hôn khi bắt đầu mối quan hệ này, mặc dù không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại, mỗi bước đi của tớ đều rất trân trọng.”

Tiết Bùi quan sát đến biểu tình trên mặt Chu Y Y, anh thế nhưng thấy được vẻ hạnh phúc trên mặt cô, khuôn mặt cô ôn nhu mà nhìn về phía Lý Trú, ánh mắt này làm Tiết Bùi có chút hoảng hốt.

Rõ ràng ánh mắt này chỉ từng đặt trên người anh.

“Chết tiệt, còn chưa có đồ ăn, tớ đã ăn no cẩu lương rồi.” Chu Thiến nhìn cảnh tượng họ nắm tay nhau, không chịu nổi mà kêu lên, rồi quay sang Tiết Bùi, ánh mắt cầu cứu: "Tiết thần, cậu mau nói một câu đi, không thể để tớ một mình chịu khổ như vậy."

Bị gọi tên, Tiết Bùi bỗng ngẩng đầu, như thể vừa mới lấy lại tinh thần, ánh mắt mờ mịt, như có chút xuyên thấu nhìn qua mặt Chu Y Y, một lúc sau, anh nhướng mày: “Ân? Tớ phải nói gì đây?”

Anh nhấp một ngụm trà, cười như không cười.

Tiết Bùi không hiểu hôm nay anh đến đây vì lý do gì, thậm chí từ lúc anh bước vào cửa đến giờ, Chu Y Y không hề chủ động nói một câu với anh, cũng không chủ động liếc nhìn anh lấy một lần.