“Vì sao cô ta lại đưa cho em những món quà ái muội như vậy, chị không quan tâm, Tiết Bùi, em chỉ có thể nhận nước hoa chị đưa cho em, có hiểu không?"
Cô quên lúc đó Tiết Bùi có gật đầu hay không, từ góc nhìn của cô không rõ ràng, cũng nghe không rõ Tiết Bùi thực sự đã nói gì.
Nhưng cảnh tượng trước mắt đã khiến cô cảm thấy không thể chịu đựng được.
Vào ban đêm, trước khi rời đi, cô gọi Tiết Bùi sang một bên và yêu cầu anh trả lại bình nước hoa đó cho cô.
“Cậu muốn tớ trả lại?”. Sắc mặt Tiết Bùi mờ mịt, nhíu mày một cái nói: “Vì sao?”
“Cậu không phải đã có một lọ sao? Để lại chỗ cậu cũng lãng phí.” Nàng nói.
“Quà tặng cho người khác sao có thể tùy tiện đòi về?”. Tiết Bùi không đồng ý, sắc mặt không tốt lắm: “Với cả đây là nước hoa cho nam, cậu định đưa nó cho ai?”
Chu Y Y không cần biết anh có đồng ý hay không, trực tiếp cầm túi rời đi. Ngày hôm sau, cô đem bình nước hoa bán đi, treo lên các trang bán hàng online, nhưng chỉ bán được với giá hơn một trăm đồng.
“Y Y?”
Lý Trú cầm một đôi giày thể thao nam đi tới, quơ quơ tay trước mặt cô.
“Suy nghĩ cái gì vậy, gọi cậu vài tiếng mà không có phản ứng.”
Lúc này Chu Y Y mới phục hồi tinh thần lại. Gần đây, cô thường xuyên nhớ lại những chuyện cũ, nhưng thật kỳ lạ, những ký ức bi thương, đầy đen tối ấy, giờ đây khi nghĩ lại lại chẳng còn khiến tâm cô có chút gợn sóng nào.
Giờ đây nhìn lại, cô cảm thấy như thể là một người sống sót sau tai nạn, tìm được lối thoát khỏi những ký ức bi thương.
"Đôi này thì sao? Cậu cảm thấy thế nào?" Lý Trú sờ sờ cằm, tâm trạng có vẻ không tệ lắm. "Đây là một đôi giày đang rất hot gần đây, tớ nhớ Tiết Bùi trước kia rất thích chơi bóng rổ, nếu tặng giày bóng rổ cho cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ thích."
Thấy Lý Trú nói có lý, Chu Y Y gật đầu, rồi xoay người cầm đôi giày bóng rổ và tiến ra quầy thanh toán.
“Cậu không nhìn thêm à?” Lý Trú ngẩn người, giữ chặt tay cô, “Chắc không chỉ có mỗi đôi này đâu?”
Chu Y Y cúi đầu nhìn đôi giày: “Không cần, đôi này khá ổn rồi.”
Anh tưởng sẽ phải chọn thật lâu, nhưng không ngờ cô lại nhanh chóng quyết định như vậy. Lý Trú nhìn theo bóng dáng Chu Y Y rời đi, trong lòng cũng bắt đầu có chút hiểu thêm về mối quan hệ giữa cô và Tiết Bùi.
——
Cuối cùng cũng đến cuối tuần, Chu Y Y nghĩ đến việc mời Chu Thiến và Tiết Bùi cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm, để thực hiện lời hứa trước đây của cô.
Nàng vốn dĩ đã tính toán sau năm mới sẽ chính thức giới thiệu Lý Trú với bọn họ. Gần đây, Chu Thiến thúc giục quá nhiều, nên cô đã quyết định chọn cuối tuần này làm thời gian để thực hiện.
Trước một buổi tối, cô gọi điện cho Tiết Bùi.
Vừa có người nhấc máy, cô liền hỏi: “Ngày mai cậu có thời gian không?”
“Sao thế? Tìm tớ có việc?”
Tiết Bùi mới vừa chạy xong ở phòng tập thể thao, thanh âm có chút suyễn, trước đó vài ngày anh bị ốm, giọng nói cũng trở nên trầm thấp hơn nhiều. Âm thanh trầm ấm và có chút thở dốc của anh qua điện thoại truyền đến tai Chu Y Y, khiến cô bất giác nhớ lại thời gian đại học, khi nghe những chương trình thanh kịch quyến rũ.
Cô giảm âm lượng điện thoại xuống một chút, rồi đưa di động ra xa.
“Tín hiệu không tốt sao?”
Có lẽ vì lâu rồi không nói chuyện, Tiết Bùi tưởng rằng tín hiệu trong phòng tập thể thao không ổn, nên đi ra ngoài cửa. Âm thanh dần dần ổn định hơn.
“Giờ thì có nghe rõ không?”
“Ân, nghe rõ rồi.” Chu Y Y đứng trước cửa sổ, nhìn về phía chân trời, tầm mắt mơ màng, không có tiêu cự. “Ngày mai ra ngoài ăn một bữa cơm đi, tớ và Lý Trú muốn mời cậu cùng Chu Thiến đi ăn một bữa.”
Tiết Bùi bên kia đột nhiên im lặng một lúc lâu, Chu Y Y chỉ nghe thấy một tiếng cười không rõ ý vị, không biết anh đang có vẻ mặt gì.
Chu Y Y tiếp tục nói: “Không có gì, chỉ là muốn các cậu chính thức gặp mặt thôi, sắp tới muốn giới thiệu cậu ấy cho các cậu.”
Tiết Bùi ở đầu dây bên kia vẫn không lên tiếng.
“Bất quá nếu cậu không muốn đến cũng không sao.” Chu Y Y tự mình hoà giải, dừng một chút lại nói: “Quà năm mới chờ lần sau có rảnh thời gian sẽ đưa cho cậu.”
Tiếng nói trầm thấp xẹt qua bên tai: “Mấy giờ?”
“Cũng không chắc chắn đi được, phải xem thời gian các cậu là như nào đã”. Âm thanh Tiết Bùi bỗng có chút xa cách.
“6 giờ Chu Khi Ngự hẹn tớ chơi bóng, trước khi đó đều được.”
“Vậy cậu có muốn ăn gì không, tớ gửi định vị.”
Chu Y Y định tổng hợp ý kiến của mọi người để chọn địa điểm ăn.
“Cậu biết tớ thích ăn cái gì mà...” Tiết Bùi nói xong lại không quá chắc chắn, bổ sung: “đúng không?”
Tiết Bùi hỏi câu này khiến Chu Y Y có chút không hiểu, cô không rõ những suy nghĩ vòng vo của anh, chỉ thuận miệng trả lời, nói rằng khi nào xác định được nhà hàng thì sẽ gửi địa chỉ cho anh.
Chủ đề dừng lại ở đó, lại không biết nên nói thêm gì, Chu Y Y im lặng vài giây rồi ngắt điện thoại.
Khi đó Chu Y Y còn không biết ngày mai sẽ là một ngày tinh phong huyết vũ.(hỗn lạo, căng thẳng)
Tại một nhà hàng Quảng Đông ở thành Nam, Chu Y Y đã đặt một bàn riêng biệt.
Thời gian gặp mặt là vào lúc bốn giờ, nhưng Tiết Bùi đến muộn một chút. Đậu xe ở khu vực gần đó không còn chỗ, anh đành phải đỗ xe ở một khu thương mại gần đó.
Khi Tiết Bùi bước vào, Chu Thiến lập tức nhận ra, vẫy tay gọi.
“Tiết Bùi, ở đây!”
Có lẽ vì dự định sẽ chơi bóng sau đó, Tiết Bùi hôm nay ăn mặc rất đơn giản, với áo hoodie đen và quần thể thao xám, trông giống như một sinh viên mới ra trường, không còn vẻ tinh anh của một người mặc tây trang, mà là khí chất hăng hái của một thiếu niên trẻ.
Khi Tiết Bùi ngồi xuống, Lý Trú liền đứng dậy rót rượu cho anh.
“Muốn uống chút gì đó không? Rượu vang đỏ này không tệ, tớ mang riêng đến đây đó.”
Tiết Bùi ngừng động tác của Lý Trú lại, giọng điệu lạnh lùng: “Hôm nay tôi lái xe, không uống được rượu.”
Nói xong, anh liếc nhìn Lý Trú, thấy áo lông vũ hắn mặc, có chút quen mắt. Tiết Bùi nhíu mày, rồi nhìn sang Chu Y Y.