Đồng chí Lưu Tứ Trụ này đã học năm tư được hai năm rồi mà vẫn luôn không thể tốt nghiệp, ngày thường cũng không trở về nhà, vừa về là xin tiền xin phiếu.
Lưu Tiểu Mạch quả thật vô cùng khâm phục những người uổng phí thời gian đời người ở trường học thế này!
Phan Đào nói Lưu Tiểu Dũng cũng sắp phải đi học rồi, trên bàn cơm nhất thời im lặng không ai đáp lại.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa.
Tiếng nói của một người đàn ông truyền vào bên trong.
“Sao đến bây giờ mới ăn cơm tối? Cũng không ai nói gì hết thế này?”
Một người đàn ông ăn mặc vô cùng chỉnh tề bước vào bên trong. Bác ta cười nheo cả mắt, thoạt nhìn vô cùng hiền lành, đôi mắt chỉ nhìn về phía bà cụ Lưu.
Đũa trên tay bà cụ Lưu đột nhiên rơi xuống đất vang lên “lạch cạch”, bà cụ chăm chú nhìn không chớp mắt, đột nhiên nước mắt lưng tròng, “Tam Trụ…”
Lưu Tam Trụ cũng nghẹn ngào: “Mẹ… Con nhớ mẹ.”
Hai mẹ con nắm tay nhìn nhau nước mắt đầm đìa, tình mẫu tử cảm động ngút trời xanh.
Trương Tú Hồng nhân lúc không ai chú ý liền kéo đĩa củ cải về phía mình, sau đó miệng nói oang oang: “Nhớ mẹ đến vậy, sao kết hôn rồi mà không đưa vợ con về đây thăm mẹ chứ?”
Phan Đào cũng cười: “Lão tam là công nhân xưởng giày, bận đến nỗi không thể về nhà mà. Vậy sao chú không đưa mẹ vào trong thôn để thăm cháu chứ?”
Hai chị em dâu đột nhiên lại đứng cùng một chiến tuyến.
Bà cụ Lưu quay đầu lại trách hai cô con dâu: “Lão nương đây không rảnh rước thêm phiền phức cho con trai mình đâu!”
Phan Đào và Trương Tú Hồng: “...”
Nói năng hàm hồ, rõ ràng chính bà cụ là người xem con trai lớn và con trai thứ của mình là công cụ làm theo lời bà.
Lưu Tam Trụ cũng không xấu hổ, nhìn ra bên ngoài gọi lớn “Tiểu Quân”, một đứa nhỏ cúi thấp đầu xuống, không tình nguyện bước vào trong nhà, gọi bà cụ Lưu tiếng “Nội.”
Bà cụ Lưu vui mừng vô cùng, sau đó ngó nghiêng xung quanh: “Vợ của con đâu?"
Lưu Tam Trụ nói: “Dẫn tụi nhỏ theo đến nhà đại đội trưởng có việc, khi bọn con đến thấy anh hai cũng ở đó.”
Bà cụ Lưu còn không kịp hỏi về Lưu Nhị Trụ, liền tò mò nói: “Tụi nhỏ? Không phải con chỉ có một thằng con trai là Tiểu Quân thôi sao? Từ khi nào lại có thêm một đứa thế. Sao không nói sớm, mẹ nấu trứng gà cho vợ con bồi bổ sức.”
Lưu Tam Trụ sờ sờ mũi, vẻ mặt quả thật có chút không được tự nhiên: “Mẹ, không phải như thế…”
“Mẹ! Tam Trụ và vợ chú ấy đã nhận một đứa nhóc về nhà để nuôi, mẹ biết chuyện này không?”
Những lời này hệt như tiếng sét đánh ngang tai bà cụ Lưu.
Trưởng nam nhà lão Lưu, Lưu Đại Trụ vẻ mặt nghiêm nghị vừa bước vào trong nhà thì nhìn thấy bộ dạng thở dốc từng ngụm từng ngụm của mẹ mình. Lưu Tam Trụ đứng bên cạnh không nói gì thêm.
“Lão tam, chú làm sao vậy chứ, chú dư tiền đến vậy, chi bằng…” Những lời tiếp theo Lưu Đại Trụ cũng không dám nói tiếp.
Trương Tú Hồng nói thẳng: “Cháu trai cháu gái nhà cậu đều sắp chết đói cả rồi, nếu cậu thật sự muốn nuôi, tôi cho không cậu luôn đấy!”
Lưu Tiểu Hổ hoảng sợ nhìn mẹ nó, nước mắt trực tiếp ứa ra từ hốc mắt.
Mẹ nó không cần nó nữa rồi!
Lưu Đại Trụ ngồi xuống bên cạnh Phan Đào, không nói một tiếng.
Lưu Tam Trụ trợn to mắt: “Con cũng là do tôi và vợ tôi nhận về, chúng tôi sẽ tự nuôi dưỡng, không động đến một miếng cơm nhà họ Lưu.”
Bà cụ Lưu thở dài một hơi, đột nhiên ngây người ngã quỵ xuống.