Cơm tối nhà họ Lưu không phải là rau dại ngoài ruộng, thì cũng là bắp ngô, khoai lang đỏ hoặc là không có gì để ăn cả.
Về phương diện này, Lưu Tiểu Mạch đã thích ứng, cơm vừa được chia đến là ăn ngay, dù sao có ăn đã không tồi rồi.
Nhưng có người lại không chịu nổi, bác gái của cô tủm tỉm cười nói: “Tiểu Mạch rất có bản lĩnh đấy, đào được nhiều rau dại như vậy, nếu ra đồng chắc cũng là một tay cừ khôi.”
Đến lúc này bà cụ mới ý thức được, nếu Trương Tú Hồng không ra đồng, đồng nghĩa với việc nhà họ Lưu lại nuôi thêm một người rảnh rỗi.
Chuyện này là không được, nhà này đến cả bà ta còn phải ra ngoài làm trâu làm ngựa cơ mà, Trương Tú Hồng nếu muốn lười, vậy thì để con gái ra ruộng đi.
Lưu Tiểu Mạch không dám nhận: “Bác gái, con học theo Tiểu Dũng thôi. Không có Tiểu Dũng, con còn không biết bắt ve và tìm trứng chim.”
Lưu Tiểu Dũng đang đờ đẫn ngồi uống từng ngụm nước, ngay lập tức sự vui mừng lộ rõ trên mặt: “Chị, chị nói rất đúng.” Tuy rằng thực sự là cậu ta không nhớ là mình đã dạy chị đào rau dại, nhưng đúng là cậu ta bắt ve và tìm trứng chim.
Phan Đào: “…”
Trời ơi, sao bà lại có thằng con ngu ngốc như thế? Nhìn sang Lưu Tiểu Mạch đi, mới lớn hơn một tuổi đã thành cái dạng quỷ tinh gì rồi.
Đúng vậy, Lưu Tiểu Mạch dựa vào ưu thế hơn một tuổi, trở thành đứa trẻ lớn nhất nhà họ Lưu. Một đứa nhóc không đáng giá.
“Được rồi được rồi, nói ít hai câu đi.” Bà cụ Lưu xụ mặt: “Ngày mai, Tiểu Mạch ra đồng đi.” Cũng đã mười tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.
“Mẹ nói thế sao được, Tiểu Dũng ra ngoài cũng đâu kém so với những đứa mười một, mười hai tuổi. Mẹ xót nó, không muốn nó ra đồng, vậy sao con có thể chịu nổi khi nhìn Tiểu Mạch phải cúi xuống gieo mạ?”
Trương Tú Hồng toan tính lấy sự đối lập hình thể để làm bà cụ Lưu đổi ý, kết quả lại nhận được ánh mắt chế nhạo của bà cụ.
“Cô nghĩ gì tôi không biết sao? Người cô nuôi dưỡng chỉ là một con nhóc, sao có thể so sánh với cháu đích tôn nhà họ Lưu nhà tôi chứ?”
Phan Đào đắc ý: “Tiểu Dũng nhà chúng ta cần phải đi học, sao có thể chân đất đi làm?”
Lưu Tiểu Mạch vẫn luôn lạnh nhạt dửng dưng nãy giờ, nghe đến đây, lông mày cô nhảy dựng lên…
Đi học?
Còn có chuyện tốt như này?
…
Hiện tại là mùa xuân năm 1974, cách thời điểm lão nhân vẽ một vòng tròn bên bờ Nam Hải còn 5 năm, cách thời điểm khôi phục lại kỳ thi đại học còn ba năm rưỡi. Trong suốt những năm quá khứ ấy, giáo viên ở cái nơi xó xỉnh như đại đội Tùng Ngạnh này đều bị điều đi năm lần bảy lượt, đến nỗi bây giờ ngay cả đến trường tiểu học cũng không có.
Đọc sách thì có ích lợi gì chứ? Học cho đã xong chốt lại chẳng phải vẫn bị về nông thôn là việc sao! Tiếc thay, đám thanh niên trí thức chân yếu tay mềm ấy ngay cả cái cuốc còn không thể cầm vững, thật sự thua xa so với đám thanh niên trai tráng con nhà nông.
Mỗi khi nói đến chuyện này, mấy ông già bà vợ trong thôn đều vỗ đùi cười phá lên.
Sau khi Lưu Tiểu Mạch xuyên không đến đây, cô còn không nghĩ mình sẽ được đi học. Kiếp trước đã học hết hai mươi năm đèn sách, kiếp này cho dù không được đi học thì có lẽ cũng không bị xem là người thất học.
Bên ngoài quá nguy hiểm, cô tốt nhất vẫn nên sống sót qua mấy năm tháng này ở đại đội Tùng Ngạnh rồi tính tiếp.
Trong trí nhớ của Lưu Tiểu Mạch, cô ấy vốn có một người chú tư tên Lưu Tứ Trụ đang học cấp hai ở trong xã.