Tɧẩʍ ɖυệ liếc nhìn anh ta, sắp xếp các bức ảnh của những con chó bị tra tấn đến chết ở các vùng khác nhau trên cùng một mặt phẳng, bảy tám con chó không cùng loại, cầu phần đầu hướng phía tường, trạng thái tứ chi đang bò lổm ngổm xuất hiện trước màn hình, cảm giác còn sốc hơn là nhìn từng cái một.
Trong hội trường có một giọng nói hổn hển, có người nghi ngờ hỏi: “Tại sao hành động này lại giống với hành động của nạn nhân trong vụ án búp bê áo đỏ khi bị phát hiện vậy?”
Sau giọng nói đầy nghi ngờ của cảnh sát hình sự, Tɧẩʍ ɖυệ tiếp tục chiếu trang tiếp theo, trang này so sánh các bức ảnh của nạn nhân trong vụ án búp bê mặc áo đỏ và con chó, nói: “Con chó bị đánh chảy máu đến chết, lúc hết, động tác giống như nạn nhân của vụ búp bê áo đỏ, đều thể hiện hành vi trườn về phía trước cầu xin giúp đỡ."
Một cảnh sát hình sự trung niên nói: “Đội trưởng Thẩm, ý cậu là vụ án gϊếŧ chó có liên quan đến vụ sát hại búp bê áo đỏ à? Chẳng lẽ hung thủ là cùng một người?”
Tɧẩʍ ɖυệ không có trực tiếp trả lời cảnh sát hình sự trung niên, nhìn Hứa Tiểu Ca, gật đầu: “Hứa Tiểu Ca, cậu nói đi.”
Hứa Tiểu Ca lập tức bắt đầu lo lắng, cầm quyển sổ tay chân bước lên trước bàn hội nghị, khi đến bên Tɧẩʍ ɖυệ, Tɧẩʍ ɖυệ vỗ vỗ vai cậu nói nhỏ: “Đừng căng thẳng.”
Phòng họp hơi tối nên mọi người không thấy được tai của Hứa Tiểu Ca vì lời nói của Tɧẩʍ ɖυệ mà đỏ rực, cậu nặng nề gật đầu, thấy Tɧẩʍ ɖυệ đi về chỗ ngồi, liền mở sổ ghi chép ra.
Cuốn sổ được viết dày đặc với nhiều dữ liệu khác nhau, anh đặt cuốn sổ lên máy chiếu nói: “Mọi người nhìn xem, đây là phân tích thời gian và địa điểm mà tôi phần tích từ vụ án gϊếŧ chó và vụ án búp bê áo đỏ, trước khi vụ án búp bê áo đỏ xảy ra, thì vụ án gϊếŧ chó được báo cho cảnh sát đã tới bốn vụ rồi, chúng ta bắt đầu xem từ vụ thứ năm, vụ án gϊếŧ chó và vụ án búp bê áo đỏ cách nhau khoảng ba ngày, tuy địa điểm không giống nhau, nhưng là cùng một khu, cách không xa, mấy vụ tiếp theo, cũng cùng phát hiện.”
“Chẳng lẽ vụ án búp bê mặc áo đỏ mô phỏng theo vụ án gϊếŧ chó?” Dù sao gừng càng già càng cay.
Các vụ án mà Trương Quốc Toàn từng phá nhiều hơn tất cả những người có mặt, ông ấy nắm bắt vấn đề: “Động cơ gϊếŧ chó và tâm lý, khó mà ngang được với động cơ và dã tâm gϊếŧ người, có người có gan gϊếŧ động vật, nhưng có người chưa chắc dám. Phân tích tới cuối cùng, chúng ta vẫn cần tìm động cơ phạm tội của vụ án búp bê áo đỏ."
Đối với tội phạm có tính chất thấp hèn, cảnh sát trước tiên thường xác định rõ đó là tội gì, tính thảm sát, đam mê gϊếŧ người, gϊếŧ người hàng loạt...
Vì tội phạm nào cũng có động cơ, chỉ cần bạn biết thêm chi tiết, là có thể biết được hung thủ đang nghĩ gì, tại sao lại nghĩ như thế, như thế mới có thể hiểu tại sao hung thủ lại phạm tội, sau này sẽ phạm tội như thế nào.
Nhưng hiện trường thứ hai của vụ án búp bê áo đỏ, không hề phát hiện manh mối manh mối hữu hiệu nào của hiện trường đầu tiên.
Trong hiện trường thứ hai mọi thứ đã được sắp xếp kỹ càng, không có dấu vân tay, không có dấu chân, mấy vụ án gần đây trừ một cách thức giống nhau, trên thì thể có cái tên, búp bê áo đỏ đáng sợ, thì không có manh mối nào khác.
Còn con búp bê áo đỏ, khi vụ án đầu tiên xảy ra, cục đã cử người đến điều tra, trông từ vẻ bề ngoài, nó là loại búp bê nguyền rủa có thể mua được ở bất kỳ trang mua sắm trực tuyến nào, nếu điều tra từ điểm này, như mò kim đáy bể.
Và vì vẻ ngoài đáng sợ của con búp bê áo đỏ, những cư dân mạng hay trên mạng đã đăng tải rằng đây là một con búp bê ma quỷ, dùng để nguyền rủa, kết hợp với nỗi kinh hoàng về cái chết của người chết, những tin đồn bay khắp trời.
Tất cả đều nghĩ về đào thần, áp lực dư luận và áp lực từ bên trên dồn lại, từ chuyên án khu thành chuyên án thành phố, trải qua vài lần quanh co.
“Năm mới mới vận may mới, vận may có vẻ càng ngày càng tốt.” Tɧẩʍ ɖυệ cũng nói: “Vụ án gϊếŧ chó là một đầu dây, chúng ta tiếp quản vụ án này theo một hướng. Còn có một hướng khác…”
Tɧẩʍ ɖυệ quay đầu nhìn Ngụy Nhung: “Ngụy Nhung, em nói đi.”
Ngụy Nhung đứng dậy: “Chu Nguyên nhân chứng đầu tiên tại hiện trường, đã cho chúng tôi manh mối. Đó là con búp bê áo đỏ trên người nạn nhân, anh ta nói rằng con búp bê này không phải là một con búp bê bình thường, mà là một phù thủy trong truyện thần thoại, được gọi là “người đàn bà xấu xí”. Trong thần thoại, nó bị người trong gia tộc gϊếŧ chết, sau khi chết nó ám vào con búp bê, trừng phạt những người đã làm hại nó.”
Một số cảnh sát hình sự không cho là thế: “Ý cô là, nạn nhân bị những thứ đó hại chết? Hừ, chúng ta là người nghiên cứu khoa học, lại dám nói về những thứ mê tín này? Cô ở trong cục nhiều năm như vậy sao vẫn không khôn ra thế?”
Bị cảnh sát hình sự phê bình nơi công cộng, Ngụy Nhung đáng lẽ phải cúi mặt xuống.
Nhưng thần kinh Ngụy Nhung đôi khi khá dày, cô ấy coi những thứ bản thân không tán đồng như gió thoảng qua tai, mắt nhìn cảnh sát hình sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dưới nhắc nhở Tɧẩʍ ɖυệ, cô ấy tiếp tục nói: “Đồng chí Nghiêm, rất cả mọi thứ đều là manh mối có thể giúp được chân tướng, đều đáng thảo luận, anh đừng có khinh thường. Càng huống hồ ý tôi là, nếu có người cung cấp manh mối cho chúng ta, mà vụ con búp bê áo đỏ chính là cốt lõi của vụ án này, hung thủ không thể nào vô duyên vô cớ đặt con búp bê áo đỏ lên, nếu có người chỉ hướng cho chúng ta, thân là một cảnh sát, chúng ta không thể buông xuôi mọi hướng, phải không?"
Vị cảnh sát hình sự bị nói thành ra không nói nên lời, Ngụy Nhung như gà trống lâm trận, càng đánh càng dũng, ngẩng đầu nói: “Búp bê áo đỏ, cũng chính là người đàn bà xấu xí, nhân chứng Chu Nguyên nói rằng anh ta đã đọc nó trong cuốn sách vận chuyển, tôi cho rằng nếu có thể tìm thấy cuốn sách này, hiểu được chuyện người đàn bà xấu xí, tôi có thể tìm ra động cơ gây án của hung thủ...”
Càng nghe càng thấy không đáng tin, một cảnh sát hình sự già hỏi: “Chuyện gì?”
“Nhân chứng không nhớ, nói là nằm trong một cuốn sách, phải về xem thử.” Ngụy Nhung nói thật, mặc dù cô ấy hiểu có thể khiến những đồng nghiệp khác không hài lòng, nhưng cô ấy làm cùng Tɧẩʍ ɖυệ, không quan tâm những gì người khác nói, dù sao Tɧẩʍ ɖυệ là lão đại, là ngọn núi của cô ấy và Tɧẩʍ ɖυệ, có chỗ dựa ở đây, cô ấy thấy chẳng sao.
Cô ấy liếc nhìn Tɧẩʍ ɖυệ, thấy Tɧẩʍ ɖυệ nhẹ gật đầu với cô ấy, cô ấy nói tiếp: “Tôi nghĩ chúng ta có thể tập trung vào Chu Nguyên, không chỉ bởi vì anh ta biết con búp bê áo đỏ là một xác chết nữ biến dạng, mà còn bởi vì nhân chứng thứ hai nói trước vụ án xảy ra, cuối con hẻm ở ngõ số năm mươi mốt đường Hoa Đồ, từng thấy một người đàn ông tóc bạc gϊếŧ chó, cũng chính là vụ án gϊếŧ chó thứ tám, và vụ án tối nay, có cự ly thời gian, rất gần. “
“Nhân chứng cũng có tóc bạc?” Trương Quốc Toàn hỏi.
Trước khi Ngụy Nhung có thể trả lời, Tɧẩʍ ɖυệ đã trả lời trước cho cô ấy: “Tóc bạc, cao một mét tám mươi lăm, nặng khoảng bảy mươi cân, cơ thể cân đối, cơ bắp cuồn cuộn, là người tập thể hình.”
Ngụy Nhung và Hứa Tiểu Ca kinh ngạc nhìn Tɧẩʍ ɖυệ, họ không biết về thông tin cá nhân của Chu Nguyên như chiều cao và cân nặng.
Vì vậy họ không hiểu làm thế nào đội trưởng Thẩm biết về điều đó, họ luôn cảm thấy rằng đội trưởng Thẩm... Hôm nay hơi lạ.
Trương Quốc Toàn thấy thú vị, vỗ tay để mọi người sắp xếp lại manh mối của đêm nay.
Tɧẩʍ ɖυệ chia công việc cho mọi người, yêu cầu Ngụy Nhung đi theo cảnh sát hình sự lão Nghiêm và nhóm điều tra vụ án gϊếŧ chó của anh ta, Hứa Tiểu Ca chịu trách nhiệm kết nối với bộ phận giám sát, xem lại hệ thống giám sát của tám vụ ngược đãi chó và bốn vụ búp bê áo đỏ.
Những người còn lại đi đến vùng lân cận vụ gϊếŧ người vụ án, xem còn manh mối nào từ người dân không.
Tɧẩʍ ɖυệ dự định đến chùa Lưu Phương vào ngày mai, điều tra về con búp bê áo đỏ.
“Ngày như hôm nay còn bắt mọi người tới, vất vả cho mọi người rồi. Tối nay về nghỉ ngơi đi, sạc lại pin nghỉ ngơi, ngày mai sẽ là một trận chiến khó khăn nữa.” Trương Quốc Toàn vẫy tay với Tɧẩʍ ɖυệ sau khi nói xong, hai người lặng lẽ đi ra phòng họp.
“Tɧẩʍ ɖυệ, bên trên thông báo cho tôi vài ngày trước, phát một chuyên gia lập hồ sơ tội phạm tới, năm sau sẽ tới.” Trương Quốc Toàn nói với Tɧẩʍ ɖυệ: “Tôi đã phá nhiều vụ án, nghe nói rằng còn là người bản địa Thanh Châu, đến lúc đó hai người cùng trao đổi và thảo luận thêm nhé. “
Vào mùa đông thành phố Thanh Châu, sau trận tuyết bầu trời trong xanh vô cùng, giống như một tấm gương mặt biển phản chiếu toàn bộ mặt đất, bởi vì thoáng đãng, cho nên trông thành thành phố Thanh Châu như lạnh hơn một chút.
Chùa Lưu Phương có tuổi đời hàng thế kỷ ở ngoại ô phía Tây, ngày đầu năm mới, náo nhiệt dị thường, nhiều người mang theo cả gia đình và người thân đến thắp hương cầu may.
Tiếng chuông ngân dài, tiếng gõ mõ nhẹ nhàng, mùi hương đàn hương bay quanh ngôi chùa, có thể nói ngôi chùa nhỏ nhưng lòng thành không nhỏ.
Các bãi giữ xe bên ngoài chùa đã chật kín ô tô từ lâu, xe của khách hành hương đậu kín cả một trăm mắt trên đường.
Tɧẩʍ ɖυệ không ngờ rằng trong ngôi chùa nhỏ này lại có nhiều khách hành hương như vậy, anh khẽ nheo mắt nhìn ngôi chùa cổ trên con dốc, trông như có phần cách biệt với thế giới.
Anh tìm chỗ đậu xe, đóng cửa đi được hai bước thì sực nhớ ra chuyện, quay lại lấy trong xe một hộp bánh kem có vẻ ngoài thô lỗ, bước dài tới chùa.
Trong một năm, chỉ vào dịp lễ xuân, ngôi chùa này mới sôi động.
Chú Đặng và Tần Phong được gọi đến để giúp xem ngôi đền, nhưng có quá nhiều khách hành hương, lúc thì phải mua hương, lúc thì phải thắp lửa, họ bận rộn tới mức giữa mùa đông, lại thấy chiếc áo khoác trên người họ giống như cái nóng mùa hè, mồ hôi đầm đìa.
“Chú Đặng, có thể nghỉ ngơi một lát không?” Tần Phong cảm thấy thắt lưng sắp tê liệt, lười biếng dựa lưng vào tường: “Trời, còn mệt hơn cả giao hàng, eo con sắp không duỗi thẳng được rồi.”
Chú Đặng cầm một nén hương, vừa nâng hương chuẩn bị đánh Tần Phong, lại thấy dường như nghĩ đánh người bằng hương sẽ tổn hại đến công đứng, bèn dừng tay giữa không trung thu lại, một tay đánh vào vai anh: “Mệt gì mà mệt, trẻ như thế mà mới làm tý việc nặng đã không chịu được rồi? A Nguyên ngày ngày ngồi viết sớ cho người ta, còn không nói gì, con có xấu hổ không?”
“Con chỉ nói thôi, chỉ nói thôi, lập tức làm việc ngay đây, được chưa!” Tần Phong trợn mắt, bĩu môi huýt sáo, thấy chú Đặng giơ định hất sang, liền hoảng sợ vội vàng chạy tới, vội vàng chạy vào trong đám đông khách hành hương.
Càng lớn tuổi, càng cằn nhằn!
Tɧẩʍ ɖυệ nhìn một người đàn ông treo trên ngực “Người làm công chùa Lưu Phương” đi ngang qua mình, bèn đưa tay nắm lấy anh: “Sư phụ, tôi muốn tìm một người.”
Tần Phong dừng lại, bởi vì Tɧẩʍ ɖυệ cao anh hơn nhiều, anh nhướng mi, khóe miệng nhếch lên vẻ nóng nảy, yếu ớt nói: “Chỗ tôi là chùa, có thể tìm người có thể tìm cảnh sát, nếu cảnh sát không giúp được gì, thì có thể xin Bồ Tát, Bồ Tát bên trong rất linh, có thể quỳ lạy thêm vài lần, bỏ thêm tiền, là linh nghiệm.”