Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 7: Xác chết nữ biến dạng (6)

“Cán bộ, A Nguyên nhà tôi nhất định không bao giờ phạm tội.” Chú Đặng căng thẳng nhìn Ngụy Nhung và Hứa Tiểu Ca, khuôn mặt phủ đầy sương giá trông rất lo lắng: “Thằng bé nói với tôi là đi giúp Tần Phong, tôi còn bảo nó đừng giúp, không ngờ đêm giao thừa đang yên đang lành, lại gặp phải chuyện gay go như này. Tôi có thể làm chứng cho nó, đại khái khoảng tám giờ mười phút nó còn ở trong chùa. Nếu không tin, có thể hỏi những người hành hương, một vài người hành hương nghe nói rằng A Nguyên cần người làm chứng, vội đốt hương năm mới, rồi đi theo tôi tới đồn cảnh sát làm nhân chứng rồi. “

Biết ngoài cửa có khách hành hương chủ động làm nhân chứng, Ngụy Nhung vò đầu bứt tóc, có chút lo lắng.

Sau khi hỏi như vậy, đúng là nghi ngờ đã được loại trừ, nhưng cũng khiến Ngụy Nhung biết người đẹp trai, dường như tới đâu cũng được chào đón.

Vậy mà có một nhóm người không liên quan sẵn sàng đến đồn cảnh sát để làm chứng cho cậu, dù trong lúc chào mừng năm mới.

Haizz, đẹp trai đúng là chiếm ưu thế.

Khi nghĩ như vậy, Ngụy Nhung vô thức dùng ngón tay cuộn tóc, nhìn Hứa Tiểu Ca ngồi bên cạnh mỉm cười.

Hứa Tiểu Ca bị nụ cười khó giải thích này làm cho nổi cả da gà, mỗi lần nhìn thấy nụ cười như thế này của Ngụy Nhung, là biết cô ấy lại hoa si, lập tức co rụt đầu lại.

Sau khi hỏi rõ Đặng Hùng và những người hành hương đang đợi bên ngoài, có thể loại bỏ hoàn toàn thời gian nghi ngờ phạm tội của Chu Nguyên.

Nhân chứng thứ hai tại hiện trường Lâm Tuyết Đình và người bạn trai hoang mang chạy trốn của cô ấy cũng bị cảnh sát đưa vào phòng thẩm vấn, Lâm Tuyết Đình yêu cầu cô ấy không muốn ngồi quá gần bạn trai, cảm thấy ớn lạnh.

Phòng thẩm vấn vốn dĩ là nơi nghiêm túc, nhưng Ngụy Nhung hiểu được người “bạn trai” trước mặt, khi cả hai bắt gặp một xác chết trên đường về nhà, bèn bỏ bạn gái Lâm Tuyết Đình chạy trốn một mình, cô ấy không muốn nhìn thấy bạn trai nữa.

Ngụy Nhung hỏi: “Hai người đồng thời nhìn thấy thi thể à?”

“Vâng.” Lâm Tuyết Đình và bạn trai của cô ấy không hẹn mà đồng thanh trả lời.

Lâm Tuyết Đình tức giận quay đầu nhìn chằm chằm bạn trai: “Nhưng lúc đó tên cặn bã này sợ tới mức đẩy tôi ra, anh ta bỏ mặc tôi rồi chạy đi, may mà tôi không sao, nếu không tôi làm ma cũng sẽ không tha cho thứ cặn bã này, hừ.”

“Đình Đình...” Người đàn ông trông cũng xấu hổ, có lẽ là anh ta cũng biết những gì mình đã làm trước đây nhục nhã như thế nào, anh ta thấp giọng muốn cầu xin bạn gái tha thứ: “Anh không cố ý...”

“Không phải cố ý à? Nếu là cố ý thì còn đáng sợ hơn! Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, lần sau gặp phải chuyện như vậy, có phải sẽ đẩy tôi ra để đỡ dao không?” Lâm Tuyết Đình vẫn còn sợ hãi càng nói càng kích động, còn xắn tay áo định đứng lên đánh nhau với bạn trai.

Nhưng lúc này Ngụy Nhung vẫn chưa nói gì, Hứa Tiểu Ca không thích nói chuyện chỉ chịu trách nhiệm ghi lại khẩu cung đập vào bàn một cái “bụp”, mọi người có mặt đều hoảng sợ vì âm thanh đột ngột.

Hứa Tiểu Ca nhìn người đàn ông một cách vô cảm, lạnh lùng nói: “Đây là đồn cảnh sát, nếu đánh nhau trước mặt cảnh sát, có phải là muốn ăn Tết ở đây không? Đều chú ý địa điểm cho tôi!”

Người đàn ông xấu hổ ngồi xuống, nhìn bạn gái của mình một cách ấm ức.

“Khi nhìn thấy nhân chứng đầu tiên, anh ta đang làm gì? Hãy nói cho chúng tôi biết chi tiết, chúng tôi sẽ xây dựng lại thời gian dựa trên lời khai của hai người, vì vậy hai người nhất định phải trả lời trung thực.” Hứa Tiểu Ca vô cảm nhìn cặp đôi đối diện, sau khi nhìn cặp đôi đối diện không chịu ngồi yên bằng đôi mắt rực lửa như đốt cháy, thì bèn bắt chéo tay, chờ hai người trả lời: “Có thể bắt đầu trả lời rồi.”

Ngụy Nhung hơi ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tiểu Ca như thế này.

Cô ấy tự hỏi có phải vì qua năm mới lớn thêm một tuổi hay không, cậu nhóc luôn theo sát mông Tɧẩʍ ɖυệ gọi “lão đại, lão đại” như Hứa Tiểu Ca trong một đêm đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.

Cặp đôi này hiển nhiên không khó đối phó như cặp đôi trước, Lâm Tuyết Đình nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Anh ấy và tôi vừa ăn bữa cơm chúc Tết xong, đang về nhà. Trên đường đi, tôi nhìn thấy người đàn ông tóc bạc ngồi xổm trên đất trước, sau đó nhìn thấy xác chết, người đàn ông đó ngồi xổm trước trước xác chết, mặt đối mặt với xác chết... Sau đó anh ta gọi cảnh sát, cảnh sát đến, sau đó chúng tôi bị đưa đến đồn cảnh sát, cảnh sát, đó là tất cả.”

Ngụy Nhung so sánh lời khai của những người khác và tình huống ghi nhận của cảnh sát tại hiện trường, lời khai của các nhân chứng đều đúng.

Tuy nhiên từ tình hình hiện trường và thời gian, Chu Nguyên không phải hung thủ, nhưng là nếu một người bình thường chắc chắn sẽ không làm những chuyện như thế, cảm thấy nhất định phải viết tên cậu lên, làm đối tượng “chăm sóc đặc biệt”.

Mỗi thành phố đều có một số người phạm tội, hoặc là làm nói một số điều chống đối xã hội, những người này sẽ được các nhân viên cảnh sát gần đó đưa vào danh sách chăm sóc đặc biệt, một khi khu phố xảy ra chuyện, sẽ loại bỏ nghi ngờ những người này có gây án hay không.

Đây được gọi là loại trừ tội phạm “xác suất cao”.

Nếu đã không còn manh mối nào nữa, Ngụy Nhung định để Lâm Tuyết Đình và những người khác rời đi, nhưng sau khi Lâm Tuyết Đình đứng dậy thì lại do dự một lát, khoảnh khắc này bị Hứa Tiểu Ca bắt được, Hứa Tiểu Ca đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng hơi chậm lại, nhẹ nhàng hỏi: “Cô Lâm, cô còn nghĩ ra manh mối gì nữa không?”

Bạn trai của Lâm Tuyết Đình muốn kéo cô ssdy ra, nhưng Lâm Tuyết Đình hất tay anh ta ra, lại ngồi xuống, nói với vẻ mặt sợ hãi: “Thưa cảnh sát, tôi... Tôi nhớ một điều, gần đây không chỉ ở đường Hoa Đô, mà còn ở trong khu đô thị cũng đây thường xuyên xảy ra các vụ gϊếŧ chó, chỉ trong tháng này, ở ngoại ô đường Hoa Đô đã xảy ra ba vụ rồi, khiến những ai nuôi chó ở nhà đều hoảng sợ.”

Nghe nói là chuyện gϊếŧ một con chó, Hứa Tiểu Ca nhắm mắt lại, có chút thất vọng.

Ngụy Nhung nói lời xin lỗi: “Tôi có nghe nói về vụ gϊếŧ chó, nhưng chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi. Tuy nhiên, anh em khác trong cục đã lập hồ sơ và truy tìm tung tích rồi, tôi tin rằng sẽ tìm ra kẻ bạo hành chó nhanh thôi.”

“Không…” Lâm Tuyết Đình nghiến răng, hít sâu một hơi nói ra: “Tôi, tôi từng thấy một tên phạm nhân gϊếŧ chó.”

Cô ấy dừng lại, sau đó đột nhiên quay lại nhìn bạn trai của mình: “Anh ấy cũng thấy rồi, lúc đó hai đứa tôi vừa ra khỏi chung cư, định đi ăn, thì nhìn thấy ở cuối con hẻm ngõ số năm mươi đường Hoa Đô thì thấy một người tóc bạc đang ngồi xổm dưới đất, khi đi qua chúng tôi đang nói chuyện, có lẽ là khiến anh ta nghe thấy tiếng động, nên đứng đứng dậy rời đi. Khi chúng tôi gần cuối con đường, phát hiện có một con chó đang nằm trên mặt đất, đầu quay vào tường, rất là đáng sợ... Nó giống như hành động của cơ thể người phụ nữ đêm nay, uh, chính là trạng thái tử vong kiểu tứ chi đều đang bò.”

Ngụy Nhung kinh ngạc nhướng mày, liếc nhìn Hứa Tiểu Ca, vội vàng hỏi: “Cô nhìn thấy mặt hung thủ không? Nếu vậy, tại sao cô không gọi cảnh sát?”

“Tóc bạc, tôi chỉ thấy tóc bạc.” Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Lâm Tuyết Đình thấy ớn lạnh, chầm chậm nói: “Lúc đó, đầu hẻm và cuối hẻm cách nhau khoảng năm mươi mét, tôi không nhìn rõ anh ta, nhưng người đó có mái tóc bạc, hơn nữa còn khá cao, giống như... Gống như anh đẹp trai tóc bạc hôm nay..."

Ngụy Nhung và Hứa Tiểu Ca nhìn nhau, gϊếŧ chó, động tác của con chó sau khi chết giống như hành động của nạn nhân trong vụ búp bê áo đỏ, đây có phải là sự trùng hợp?

Hai người đều có chút kích động, trong tháng mười hai âm lịch lạnh lẽo này, cũng coi như không tới đây vô ích đến đây, thu dọn xong tài liệu, hai người bước chân không còn nặng nề, trở nên nhanh hơn, bước đi nhanh chóng đến văn phòng của Tɧẩʍ ɖυệ.

Trong phòng hội nghị của sở công an Thanh Châu, chiếc bàn dài hình bầu dục có đầy đủ các cảnh sát của đội hình sự.

Hội trường hơi tối, trên màn hình hiện lên bức ảnh của con búp bê áo đỏ trên hiện trường, là điều tra viên của đội hình sự, Ngụy Nhung dẫn đầu giải thích tình hình khám nghiệm vụ án cho tất cả những đồng nghiệp có mặt trong phòng: “Nạn nhân Trương Nguyên, cao một mét sáu mươi lăm, nặng năm mươi mốt cân, từ vảy da và của vết thương trên người, hung khí gϊếŧ người giống như ba vụ trước, một con dao gọt hoa quả đầu cá mập."

"Trên cơ thể có ba mươi tám vết thương, chỉ có vết thương ở tim là một dao chí mạng. Thời gian tử vong, sau khi được bác sỹ pháp y Dương Châu xác nhận là khoảng tới giờ tới chín giờ. Khi bảy giờ hai mươi bảy phút, người giao hàng gọi điện thoại cho cô ấy nói muốn gửi hàng cho cô ấy muộn một chút, cô ấy đồng ý."

"Cùng lúc đó, tôi có hỏi qua người ở phòng bên cạnh, ngày thường có quan hệ tốt với cô ấy, nói là Trương Nguyên và cô ấy đã hẹn trước là tám giờ ra siêu thị mua chút canh cơm nóng và thức ăn vặt về xem “Đêm Xuân”, nhưng cô ấy đợi ở nhà rất lâu mà không thấy Trương Nguyên tới, nên cô ấy nghĩ Trương Nguyên không muốn đi, hơn nữa thời tiết giá lạnh, cô ấy cũng lười biếng để đi ra ngoài.”

Một cảnh sát hình sự cau mày hỏi: “Người thuê nhà bên cạnh, trong khoảng thời gian đó, có ai làm nhân chứng cho cô ấy không?”

“Có, theo thông tin thu thập được thì nữ sinh thuê trọ cạnh Trương Nguyên ở cùng bạn trai, lúc tám giờ, hai người vì chuyện Tết về nhà ai chúc Tết mà cãi nhau, ném đồ đạc khiến mấy phòng xung quanh đều giật mình, đi hỏi một vòng, ba bốn phòng xung quanh đều làm chứng cho đối phương.” Một cảnh sát tới hiện trường giải thích tình hình hỏi han ra, đứng dây phát cho mỗi người một phần khẩu cung đã được in sẵn.

Cục trưởng Trương Quốc Toàn hỏi: “Thế camera giám sát xung quanh? Đã kiểm tra chưa?”

Trên đường trở về văn phòng, Tɧẩʍ ɖυệ đi đến đường Hoa Đô kiểm tra vị trí camera giám sát, sau khi quay lại anh đã đặc biệt gọi cho đội cảnh sát giao thông và khu vực trực thuộc gửi các dữ liệu liên quan tới camera, đúng theo anh dự đoán, kết quả giám sát không nhiều.”

Ông ấy tựa lưng vào chiếc ghế xoay, đút tay vào túi áo khoác nói: “Quy hoạch xây dựng đô thị quanh đường Hoa Đô có phần lạc hậu, có rất ít camera giám sát có mái che, thậm chí có những nơi gió mưa quanh năm, đã hỏng từ lâu không thể dùng được, có thể nói tỷ lệ hữu dụng chưa tới mười phần trăm. Chẳng qua, phần giám sát cần điều tra theo dõi liên tục, Hứa Tiểu Ca, cậu duy trì kết nối với bộ phận giám sát.”

Hứa Tiểu Ca ngồi bên cạnh Tɧẩʍ ɖυệ eo thẳng tắp, đáp: “Vâng.”

Cục trưởng Trương Quốc Toàn liếc nhìn mọi người có mặt nói: “Các nhân chứng có mang thêm manh mối không?”

Ngụy Nhung và Hứa Tiểu Ca nhìn Tɧẩʍ ɖυệ, thấy anh bình tĩnh đứng lên.

Sau khi nhận được phỏng đoán về trường hợp ngược đãi chó từ nhân chứng Lâm Tuyết Đình, họ ngay lập tức liên hệ với Tɧẩʍ ɖυệ để đối chiếu thông tin.

Tɧẩʍ ɖυệ ngay lập tức yêu cầu lãnh đạo các bộ phận khác cung cấp tất cả thông tin về vụ ngược đãi chó, lúc này anh chiếu bức ảnh ngược đãi chó lên màn chiếu.

Tɧẩʍ ɖυệ liếc nhìn những người có mặt, nói không nhanh không chậm: “Mọi người nhìn tư liệu, rồi nói ý kiến của mình.”

Phòng họp ban đầu yên tĩnh, giống như một cái lọ lắc hạt vừng, phát ra âm thanh sột soạt đầy nghi ngờ.

Một cảnh sát hình sự hỏi: “Đội trưởng Thẩm, có phải anh lấy nhầm vụ án rồi không? Vụ án ngược đãi chó? Vụ án này thuộc về một đội khác, anh lấy vụ án này, có phải lầm rồi không?”

Ngụy Nhung và Hứa Tiểu Ca đang sắp xếp tư liệu, hai người nhìn chằm chằm cảnh sát hình sự vừa mới hỏi, tỏ ý khinh thường.

Kể từ khi đi theo Tɧẩʍ ɖυệ, cả hai không nghi ngờ gì về khả năng của Tɧẩʍ ɖυệ.

Mà những gì họ phải làm là, ghi lại mọi chi tiết và bất kỳ điểm nào dường như chưa đầy đủ trong cuộc thảo luận.

Bởi vì Tɧẩʍ ɖυệ đã nói với họ rằng, những chi tiết càng không ai để ý, đều là điểm chí mạng, tìm đúng ròi, thì có thể trúng trong một đòn đánh.

Trương Quốc Toàn chắp tay hình cầu, chống cằm nhìn Tɧẩʍ ɖυệ trên bàn hội nghị với quan tâm.

“Không sai, thứ tôi muốn mọi người xem chính là vụ ngược đãi chó.” Tɧẩʍ ɖυệ nhướng mày dẫn đầu, trước tiên trả lời cảnh sát hình sự đặt câu hỏi ban nãy: “Lão Nghiêm, bao giờ anh mới bỏ thói quen xù lông của mình? Anh nhìn kỹ hình dáng chết của con chó trông như thế nào, sau đó hãy suy nghĩ về những gì sẽ nói.”

Cảnh sát hình sự bị Tɧẩʍ ɖυệ phê phán thẳng mặt đỏ bừng mặt, vốn dĩ không hài lòng, nhưng càng đọc thông tin, sắc mặt anh ta càng trở nên kinh ngạc.

Anh ta không khỏi cao giọng: “Đội trưởng Thẩm, tại sao cái chết của con chó này lại giống với vụ án gϊếŧ búp bê màu đỏ vậy?”