Đế Quốc Điện Hạ Nuông Chiều Tiểu Nhân Ngư

Chương 24: Anh mơ ước cái đuôi của tôi chứ gì?

Samuel thu chân lại, nhịn không được véo nhẹ khuôn mặt mềm mại của Hill rồi đứng dậy đi về phía phòng ăn.

Hill bị véo đến ngẩn người. Ngoài người nhà ra, chưa ai dám làm thế với cậu cả! Cậu lẩm bẩm bất mãn nhưng vẫn nhanh chóng bước theo, tiện tay lau mặt.

Xui xẻo!

Đến phòng ăn nhỏ, nhìn thấy những miếng thịt thú đã được cắt nhỏ bày ngay ngắn trên đĩa, cùng với loại nước trái cây chua mà cậu thích nhất, đôi mắt Hill lập tức sáng rực lên.

Nghĩ đến việc từ lúc gặp mặt mình đã không có sắc mặt tốt với Samuel, mặt Hill không khỏi nóng lên vì ngại ngùng.

Nhận ra sự bối rối của Hill, Samuel hứng thú chống cằm, đôi mắt xanh thẳm chăm chú nhìn cậu.

“Sao thế? Nghĩ đến điểm tốt của ta rồi à?”

Hill nghe vậy thì quên luôn cả ngại ngùng, bĩu môi phản bác lại: “Anh thì có gì tốt chứ?”

“Vừa gặp mặt đã nói muốn đăng ảnh xấu của tôi lên mạng cho mọi người cười nhạo.”

“Còn nói tôi là gánh nặng nhỏ.”

“Còn ép tôi đính hôn với anh, chắc chắn là muốn bắt nạt tôi.”

Hill càng nói càng cảm thấy Samuel có ý đồ xấu, dùng ánh mắt nhỏ dò xét nhìn hắn.

Samuel rũ mắt cười khẽ: “Em chỉ nói đúng một câu.”

Hill thẳng lưng: “Câu nào?”

Samuel nghiêng người tới gần, khẽ nói: “Ta chính là muốn bắt nạt em.”

“Biết ngay mà!” Hill siết chặt nắm đấm, phẫn nộ bất bình.

“Vậy em nói xem, tại sao ta lại muốn bắt nạt em?” Samuel ung dung nhìn cậu.

Hill thẳng lưng rồi lại cúi xuống, nghĩ mãi không ra, sau đó thử thăm dò: “Anh thèm khát cái đuôi của tôi chứ gì?” Đúng rồi, chắc chắn là vậy.

“Anh thấy đuôi tôi đẹp quá mà anh không có, nên ganh tị, thế là muốn bắt nạt tôi.”

Samuel: …

Nói có lý có chứng cứ, nghe cũng có vẻ hợp lý.

____

Phó quan đứng bên cạnh cười đến mức mặt xuất hiện nhiều nếp gấp.

Thì ra điện hạ còn có sở thích thế này, anh ta dường như vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.

Samuel nhàn nhạt liếc anh ta một cái, áp bức tỏa ra mạnh mẽ.

“Ăn đi, không ăn ta liền thu lại, lát nữa em lại đói.”

Thấy Samuel không tiếp lời mà còn chuyển chủ đề, Hill càng chắc chắn mình đã đoán đúng.

“Anh không cần ghen tị, tôi… tôi sau này có thể cho anh xem đuôi của tôi.” Hill hoàn toàn quên mất lời cảnh báo của Lance, mà Lance cũng quên mất trí nhớ của Hill chỉ có ba giây.

Nghe vậy nên động tác cắt thịt của hắn hơi khựng lại, hắn thản nhiên hỏi: “Phụ thân em không nói với em là không được tùy tiện cho người khác xem đuôi nhỏ à?”

Hill miệng đầy thịt, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

“Không được sao?” Sau đó như chợt nhớ ra điều gì, cậu gật gật đầu.

“Hình như daddy có nói.”

Samuel: …

“Vậy sau này nhớ kỹ, ngoài ta và người nhà em ra, không được để ai khác nhìn thấy đuôi nhỏ của em, biết không?”

Samuel uống một ngụm cà phê, giọng điệu hờ hững, nhưng Hill lại cảm nhận được một tia cảnh cáo nguy hiểm từ trong lời nói ấy.

Cậu theo bản năng gật đầu, uống một ngụm nước trái cây chua mà mình yêu thích, mơ hồ hỏi lại: “Vậy tại sao anh lại có thể xem?”

Samuel không trả lời, chỉ liếc cậu một cái đầy ẩn ý, trước khi rời đi còn ghé sát vào tai Hill, nhẹ giọng nói một câu: “Đây là thú vui riêng của chúng ta, không tiện nói cho người khác biết. Nếu muốn hiểu rõ, lúc nào cũng có thể tìm ta.”

Nói xong, hơi thở như có như không của anh lướt qua má Hill, mang theo sự dụ dỗ bá đạo đặc trưng của Alpha.

Hill lập tức đỏ bừng từ mặt đến tận cổ, phồng má như quả bóng hơi căng tròn, mắt trợn to, mặt cũng phình ra.

Tên Alpha vô liêm sỉ này!!!