Lance và A Lạc Đức liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ trong lòng.
Máy kiểm tra này chỉ là loại thương mại bán trên thị trường, chắc chắn có giới hạn, 4S có thể là mức cao nhất mà nó đo được. Nếu muốn đánh giá chi tiết hơn, e rằng phải dùng thiết bị của quân đội.
Ba người ra khỏi phòng, Lance vừa định nói gì thì bất ngờ nhận được một tin nhắn từ đứa con thứ ba.
‘Ba, con sứa con cho người đưa về rất khó nuôi, ba nhớ cho nó uống dung dịch dinh dưỡng cao cấp, nếu không nó sẽ không sống nổi hai ngày.’
Lance khựng lại, rồi đi ra sân sau, hai người kia cũng đi theo sau.
Lance mở màn hình giám sát, thấy con sứa mấy hôm trước được đưa về thì nằm im bất động, nhưng hôm nay, ngay sau khi dị năng của Hill bộc phát, nó lại vui vẻ bơi tung tăng.
A Lạc Đức và Andre cũng đọc được tin nhắn, cả hai lặng lẽ ngẩng lên nhìn con sứa được cho là khó nuôi, lúc này đang phun bong bóng một cách hào hứng.
Lance lẩm bẩm: “Mình còn chưa từng cho nó ăn…”
Andre trầm ngâm xoa cằm: “Lẽ nào con sứa này vốn sắp chết, nhưng nhờ dị năng của Hill mà sống lại?”
A Lạc Đức gật đầu: “Andre, xem lại đám tảo mà con mang về đi.”
Nghe thấy tiếng "em trai" này, Andre cau mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. sau đó quay sang nhìn chiến lợi phẩm mà mình giành được trong trận đấu.
Sau đó hắn sững sờ.
Không ai rõ hơn hắn, đám tảo khi mang về chỉ bé tí như vài sợi lông tơ. Nhưng giờ đây, nó đã leo dọc bể kính, mọc dài đến mức trông như một rừng dây leo!
“Xem ra, dị năng của Hill thuộc hệ chữa trị và cường hóa.” Andre tổng kết.
Lance lật lại camera giám sát. Khi thấy dữ liệu tồn tại của con sứa trong hồ bơi, hắn lắc đầu.
“Không, dị năng của Hill là... tái sinh.”
Hai người nghe vậy thì liền nhìn lên màn hình. Dữ liệu ghi rõ: đêm hôm trước, con sứa đã chết do thiếu dinh dưỡng.
___
Hai tuần sau, cái đuôi nhỏ mềm mại của Hill rụt lại, cậu trở về hình dạng hai chân trắng nõn.
Phản ứng của A Lạc Đức và Andre là lớn nhất, hai người suốt ngày than thở, thở dài, làm phiền đến mức Lance chịu không nổi, đành tống cả hai về quân đội, cuối cùng cũng có được chút yên tĩnh.
---
“Daddy, con thực sự phải đến học viện thế này sao?”
Hill sờ sờ chiếc vòng cổ, một lớp da nhân tạo mỏng che đi gương mặt tinh xảo vốn có của cậu.
Xem ra, Lance vẫn tìm được cách lấy nó từ quân đội.
“Nếu con muốn bị vây xem, bị ép lộ đuôi, thì có thể không dùng.”
Lance vừa kiểm tra lại đồ đạc của Hill, vừa sắp xếp gọn gàng vào kho lưu trữ.
Chiếc nút lưu trữ có giá trị không nhỏ, nhưng chỉ có thể đựng quần áo, đồ đạc, còn thức ăn thì không thể lưu trữ.