Vai Andre lập tức cứng đờ, ủ rũ rời đi.
Chẳng bao lâu sau, Andre lại vội vã chạy vào, trên chân còn rơi mất một chiếc giày cũng không hay biết.
A Lạc Đức lại một lần nữa bị phá hỏng chuyện tốt, siết chặt nắm tay khiến xương kêu răng rắc. Lance nhìn bộ dáng này của hắn, đôi mắt ươn ướt cong lên, không nhịn được mà cười khẽ.
"Daddy, phụ thân, mau ra đây, dị năng của Hill đã thức tỉnh rồi!"
Nghe Andre nói vậy, ánh mắt Lance lập tức thay đổi. Hắn đẩy mạnh A Lạc Đức ra, theo Andre chạy như bay ra cửa sau.
Chỉ còn lại A Lạc Đức cúi đầu nhìn "người bạn tinh thần" của mình, lặng lẽ thở dài, rồi cũng đuổi theo.
Lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen. Dưới tán cây xanh rậm rạp, mặt trăng nhân tạo lơ lửng giữa không trung, bao phủ cả biệt thự trong ánh sáng dịu nhẹ.
Do không nhìn rõ tình hình trong hồ nước, Lance nhấn một nút bên bờ hồ. Thành trong của bể bơi màu trắng chậm rãi nâng lên, hóa ra bên trong còn có một lớp tường kính trong suốt. Đến khi đạt độ cao nhất định, nó mới dừng lại.
Andre không khỏi líu lưỡi, đây đâu phải bể bơi, rõ ràng là một bể cá khổng lồ được xây riêng cho Hill, chỉ là đặt chìm trong bể bơi mà thôi.
A Lạc Đức bước đến bên cạnh Lance, ba người cùng dán mắt vào sinh vật bé nhỏ giữa hồ.
Chỉ thấy Hill đang khoanh tay, lơ lửng thẳng đứng giữa hồ, đôi mắt nhắm chặt. Vảy trên đuôi cá của cậu tỏa ra ánh sáng mờ ảo, thần bí vô cùng.
Xung quanh cậu còn có những đốm sáng trắng nhỏ, như có sự sống, lượn lờ bên cạnh Hill, thỉnh thoảng còn tinh nghịch nhảy qua nhảy lại.
"Daddy, nhìn kìa." Andre đột nhiên lên tiếng.
Lance nhìn theo hướng Andre chỉ, sững sờ.
Chỉ thấy con sứa hồng trong suốt mà anh ba tặng Hill đã to lên gấp mấy lần, gần bằng đuôi cá của Hill. Lúc này, nó đang vui vẻ xuyên qua đám tảo nổi mà anh hai mang về từ cuộc thi.
Nói nó vui vẻ là vì biểu hiện của nó quá mức nhân tính hóa. Nó lúc thì luồn lách qua tảo, lúc lại bơi đến bên Hill, trượt từ đuôi cậu xuống như chơi cầu trượt.
Bơi lên lại, rồi từ eo Hill trượt xuống, lặp đi lặp lại mấy lần.
Bị phát hiện, con sứa hồng bối rối trốn sau một nhánh tảo, len lén nhìn họ. Rõ ràng nó không có mắt, nhưng Lance và mọi người đều có thể cảm nhận được nó đang... rình trộm bọn họ.
Trong mắt Andre lóe lên một tia hứng thú, hắn cười ha hả nói.
“Ba, ba nhìn xem, nó còn biết ngại kìa! Không tự soi lại mình đi, béo như thế thì đám bèo tảo đó làm sao mà che nổi.”
Lance cũng bật cười, nỗi lo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.