Đế Quốc Điện Hạ Nuông Chiều Tiểu Nhân Ngư

Chương 18: Ý đồ

"Vậy anh hỏi em, ban đầu em có phải chỉ định dùng hai quân đoàn để đổi lấy sự an toàn của Hill không?"

Lance gật đầu: "Nhưng điện hạ đã từ chối."

A Lạc Đức lạnh lùng liếc hắn một cái.

"Vậy bây giờ thì sao? Hai quân đoàn vẫn quy thuận hắn, ngay cả Hill cũng dính vào rồi."

Lance mím môi, gương mặt tuyệt mỹ hiện lên vẻ ấm ức, không nói lại được.

"Còn về hai quân đoàn kia..."

Thấy cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính, bàn tay Lance vô thức siết chặt.

"Hai quân đoàn kia quy thuận thì cứ quy thuận đi. Hơn nữa..."

Lời đã đến miệng, A Lạc Đức lại cố ý dừng lại, liếc thấy vẻ mặt căng thẳng của Lance, hắn chậm rãi nói tiếp.

"Hơn nữa, gia tộc Kiều Lâm sớm đã qua cái thời có thể giữ mình ngoài cuộc rồi. Gần đây, tổng thống luôn ngấm ngầm ám chỉ muốn chúng ta giao ra quyền chỉ huy hai quân đoàn này. Vậy nên, giao nó cho đại điện hạ cũng không sao. Để bọn họ tự đấu với nhau đi, gia tộc Kiều Lâm chúng ta sẽ không để mặc cho người khác làm thịt..." A Lạc Đức lộ vẻ khinh thường, hoàn toàn xem thường tấm lòng hẹp hòi của tổng thống.

Hắn còn chưa nói hết, Lance đột nhiên bật dậy, đè lên người A Lạc Đức.

A Lạc Đức giật mình, vội vàng đỡ lấy Lance.

"Anh tại sao không nói sớm?! Hại em cứ tưởng mình suýt trở thành tội nhân của gia tộc Kiều Lâm..."

Lance tức giận túm lấy tóc A Lạc Đức, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt tuyệt mỹ cũng lộ ra chút đau lòng.

A Lạc Đức hoảng hốt, không ngờ lại dọa người đến mức này. Hắn ôm chặt Lance, lật người một cái, lần nữa áp hắn xuống dưới.

Lance tức đến đỏ mặt, đôi mắt xanh lục long lanh ánh nước. Áo sơ mi của hắn đã trở nên lộn xộn, chiếc cúc trên cùng bị giật bung ra khi giằng co, để lộ ra xương quai xanh trắng nõn quyến rũ trong không khí.

A Lạc Đức vốn định dỗ dành người dưới thân, nhưng nhìn thấy cảnh này, đôi mắt hắn lập tức ánh lên tia xanh biếc của loài sói. Bản năng thôi thúc khiến hắn cúi đầu cắn xuống.

"Này này, hai người có thể chú ý hoàn cảnh một chút được không?"

Một giọng nói bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí ám muội.

A Lạc Đức nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cầu thang. Chỉ thấy Andre tóc tai rối bù, quấn khăn tắm đi xuống, trông có vẻ vừa mới tắm xong.

A Lạc Đức âm trầm nhìn thằng con ngốc của mình, sớm muộn gì cũng đuổi hắn ra khỏi nhà.

"Hill đâu? Sao không thấy Hill?"

Andre nhìn quanh một lượt, phớt lờ ánh mắt nguy hiểm của A Lạc Đức.

"Ở sân sau."

Sân sau? Nghe vậy, mắt Andre lập tức sáng lên. Hill có phải đang vẫy cái đuôi nhỏ bơi qua bơi lại không?!

Andre vội vàng chạy ra sau vườn. Sau lưng bỗng vang lên một câu nói lạnh lẽo: "Con dám chạm vào đuôi của nó thử xem."