........
Nến đỏ chập chờ trong phòng tân hôn, thời gian chóp mắt biến về ban đêm, bên ngoài người gõ chuông đồng đã bắt đầu la lên, giờ Hợi đã qua.
Chiếc móc vàng được cột dải lụa đỏ, chậm rãi vén khăn đỏ của Diệp Vãn Tô lên, đồng thời người đang mặc hỉ phục màu đỏ chính là Lâm Bắc Âm, cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt nàng.
“Bắc Âm sư đệ!” Diệp Vãn Tô không khỏi kinh hốt.
Nhưng Lâm Bắc Âm lại khẽ nhíu mày, ánh mắt trống rỗng giống như không nghe thấy tiếng nàng gọi, lạnh lùng nói: “Hôm nay ta cùng ngươi đã thành thân, ta sẽ khách khí đối đãi với ngươi. Về hôn sự này là lệnh của cha mẹ mai mối, ta thật sự không muốn, còn những thứ khác ngươi chớ cầu mong”
Nói xong, hắn đi đến bên cạnh bàn, cầm chén rượu giao bôi đưa cho nàng rồi một mình uống một hơi cạn sạch, sau đó không chút để ý phất tay áo rời đi.
Diệp Vãn Tô thở dài một hơi, nàng giơ tay sờ lên mặt cảm thấy nước mắt từ đâu lăn dài trên má, nghĩ đến có lẽ là tân nương mới có chút thương tâm.
Đứng trước gương đồng, Diệp Vãn Tô thắp thêm hai ngọn nến, căn cứ theo kinh nghiệm trước đây của nàng, loại ảo cảnh có vẻ bình yên này, thường sẽ lộ sơ thở phản chiếu trong gương, nếu vận khí tốt còn có thể trực tiếp coi chủ nhân của ảo cảnh khi thiếu kiên nhẫn mà lén nhìn trộm.
Nói cánh khác gương này có thể thấy đồ vật mà mắt thường không thể thấy được.
Đột nhiên, một trận gió thổi tới, ánh nến nhấp nháy lanh động, Diệp Vãn Tô cảnh giác nắm lấy mảnh bùa giấy, nhìn chằm chằm trong gương.
‘Phốc" một tiếng, ánh nến trong phòng đều dập tắt, chỉ còn tia ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, đúng lúc chiếu vào trên mặt gương, thấy được bóng dáng Diệp Vãn Tô ở trong gương.
Những đốm đen dày đặc như đàn kiến dần dần tụ lại trông các góc phòng, âm thanh sột soạt dày đặc thổi qua quét đến bầu trời.
Uy áp oán khí quá lớn làm Diệp Vãn Tô không thể nào động đậy, nàng cố gắng vẫn duy trì được phần trấn định, nhìn những đóm đen tụ họp lại phản chiếu ở sau lưng, chậm rãi trở thành lập thể, cuối cùng ngưng ra được hình người, giơ bàn tay lên , chậm rãi từ từ di chuyển từ phía sau cổ lển tới gương mặt nàng.
“Lăng Quang Thần Tôn, đã lâu không gặp” Hắc ảnh giọng nói cực kì bén nhọn chói tai, tựa như một cây kiếm sắc bị rỉ sét chém qua mặt đất làm từ đá, khiến cho lòng người run sợ.
Diệp Vãn Tô nói: “Nếu ngươi đã biết ta là ai, ngươi dám lỗ mãng?”
Hắc ảnh như nghe được chuyện cười, cười to không ngừng, bàn tay còn thuận tiện hạ xuống bóp chặt lấy cổ nàng, Diệp Vãn Tô nhìn chình mình trong gương mặc váy cưới đỏ phủ đầy điểm bụi đen, càng cảm thấy tâm sinh ra lòng chán ghét, vô cùng bẩn thỉu
Nàng trộm truyền một ít linh lực đến phù chú trên đầu ngón tay, tùy thời có thể thuận thế tấn công hắc ảnh bất cứ lúc nào, tốc chiến tốc thắng.
“Thần tôn, người đừng uổng phí sức lực, hôm nay ngươi nhất định phải lưu lại ở nơi đây, chở thành oán khí giống như ta, vĩnh viễn rơi xuống vực sâu!” Hắc ảnh càng nói càng điên cuồng, liều mạng đem Diệp Vãn Tô đưa vào đường chết.
Cảm giác ngột ngạt khiến đầu óc Diệp Vãn Tô nháy mắt trống rỗng, đã vậy vào lúc này nàng cảm thấy oán khí trên người hắc ảnh đang dao động, vội vàng nhân cơ hội niệm chú, điều khiển phù chú.
Một lá phù chú đồng thời xuất hiện, hàng ngàn ánh sáng vàng cũng phát ra, chặt chẽ đem hắc ảnh bao vây ở giữa, "ong ong" tiếng kinh văn thoáng chốc vang lên, điểm bụi đen run rẩy bùm bùm không ngừng rơi xuống, nó phát ra âm thanh thống khổ thét chói cả tai, nhưng lực bóp lấy cổ của Diệp Vãn Tô nữa phần không giảm, giống như sắp chết cũng một hai phải lôi kéo Diệp Vãn Tô để chết cùng.
Diệp Vãn Tô linh lực hiện giờ vốn đã cạn kiệt, trận pháp phù chú cũng không biết còn duy trì được bao lâu, nàng hiện giờ ở đây đang đánh cược tuột cùng mình có thể chịu đựng được nổi hay không, hay là hắc ảnh do chủ nhân ảo cảnh này phái tới sẽ sụp đổ đầu tiên.
Ngay khi nàng sắp mất đi ý thức, một màn sương đen bao chùm ma khí đấu đá lung tung mà tới, Thẩm Tri mang theo sau Cảnh Tố phá cửa mà vào, hắc ảnh thấy thế liền không ổn, thoáng chốc liền biến mất sạch sẽ.
Diệp Vãn Tô nằm liệt ở trên ghế, ôm ngực, từng ngụm từng ngụm mà hô hấp, Thẩm Tri tràn đầy thương tiếc quỳ một chán ở bên người nàng, duỗi tay thuận khí cho nàng: ‘Thực xin lỗi sư phụ, đều là do đồ nhi không tốt, làm sư phụ chịu khổ”
Qua hồi lâu, Diệp Vãn Tô mới điều chỉnh lại hơi thở, nói: “Không sao, là hiện giờ do ta quá yếu”
“Vừa rồi kia thật sự tiện nghi cho hắn!”
“Tiết kiệm sức lực, đến lúc đó đối phó với hắn, ta nghĩ, ta có lẽ đã đoán được chủ nhân của ảo cảnh này là ai"