Bà lão giấy dùng sức lôi kéo Diệp Vãn Tô: “ Ai gia, tốt xấu gì con dâu dù sao cũng phải gặp cha mẹ chồng, đã đính hôn sự, thu sính lễ, đã tới giờ lành nàng ấy phải lên kiệu hoa, nếu chậm trễ thời gian, nhà chồng sẽ trách tội nàng, chỉ chợ tiểu nương tử sau này sẽ sống không quá tốt! Vẫn là ngươi mau đi theo ta thôi!”
“Sư phụ!”
Diệp Vãn Tô thập phần bình tĩnh gỡ cánh tay Thẩm Tri nắm chặt cánh tay mình, nói: “ Không có việc gì, bất quá chỉ là oán khí của ảo cảnh mà thôi, ta đi nhìn một chút, các người đi theo ở phía sau”
Cảnh Tố sợ rằng tính khí của Ma quân sẽ gây ra rắc rối, vội vàng dành trước một bước cung kính cúi đầu: “Thần tôn người hãy cẩn thận”
Diệp Vãn Tô lắng nghe liền gật đầu, một cái ánh mắt cũng không để lại cho Thẩm Tri, tùy ý cho bà lão giấy đắp cho nàng chiếc khăn màu đỏ, chuẩn bị ngồi lên kiệu.
Thẩm Tri ủy khuất gọi nàng mấy tiếng, lại không có nửa điểm bị đáp trả, trong lòng không khỏi tức giận, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Tố, vừa muốn làm khó dễ hắn, Diệp Vãn Tô liền thấy sắp lên kiệu dường như nhớ tới gì đó, khuôn mặt không biểu tình xốc lên chiếc khăn đi đến trước mặt hắn, động tác thập phần tùy ý nhét một đạo bùa màu vàng cho hắn, ngay sau đó xoay người lần nữa đi lên kiệu.
Thẩm Tri nhéo trong tay lá bùa nhìn đến ngẩn người, lửa giận trong lòng lập tức tan thành mây khói, hắn nhìn bóng lưng Diệp Vãn Tô, nhếch lên khóe môi, vui vẻ như một hài tử được cho kẹo, nguyên lai sư phụ vẫn còn để hắn ở trong lòng, nàng cái gì vẫn còn nhớ rõ.
Cảnh Tố ở một bên nhìn Ma quân bộ dáng đắc ý hướng tới hắn khoe ra lá bùa, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.
Từ lúc bước chân ngồi lên kiệu, trang phụ trên người Diệp Vãn Tô liền chợt biến thành chiếc váy cưới màu đỏ tươi, nàng vén một góc của chiếc màng nhìn ra hướng bên ngoài, chỉ thấy người giấy ở trong thành, đường phố hai bên phòng ốc sang sát nối tiếp nhau, ở trên đường hẻm nhìn thấy bá tánh trên mặt rạng rỡ tươi cười.
Ở phía trên lầu, gánh hát ê ê a a xướng bài Nam Khúc nhi, kể về câu chuyện xưa một người phụ nữ si tình đang chờ tình lang của nàng.
Tiếng rao hàng của người hàng rong, các tiểu hài tử cầm chong chóng vui cười truy nhau tới xin kẹo, gà gáy, chó sủa, còn có trong con hẻm nhỏ, những phụ nhân chóng nạnh kêu hài tử đang chơi về nhà ăn cơm, khắp nơi đều giống thật, nhưng vẫn lộ ra khắp nơi đều là quỷ dị.
Không thể không nói, cái ảo cảnh này có chút cao minh.
Cổ kiệu dừng lại ở trước một tòa đại trạch, khắp nơi rộng lớn được khắc hoa văn, bên cạnh cửa còn dán chữ ‘HỈ", trên sảnh treo lên l*иg đèn màu đỏ, người hầu tôi tớ vây lấy ở ngoài cửa, pháo trúc ở sảng nổ tanh tách.
Diệp Vãn Tô được bà lão giấy nâng dìu xuống, đi qua chậu than, bước vào sảnh nghe tiếng cười cùng lời chúc của các khách nhân, nhưng mới vừa bước qua tới ngưỡng cửa, sắc mặt trở nên tối sầm, cánh cửa ‘bang" một tiếng đã bị đóng lại.
Những người ngồi hàng ghế trước đó vốn vô cùng náo nhiệt , bỗng chốc giống như bị người khác rút đi linh hồn, khuôn mặt dại ra cùng an tĩnh lại, dùng đôi mắt trống rỗng mà nhìn chằm chằm nàng.
Bà lão giấy cười nói: “Tân nương chờ một chút, chuyện tốt không sợ muộn, tân lang chắc hẳn ở đâu đấy chuẩn bị!”
Nhìn xuyên qua khăn chùm đầu, nàng mông lung nhìn thấy trong góc tối của đại sảnh , có ánh sáng lờ mờ, đồng thời có một mùi thơm ngào ngạt thương khí tràn ra, thẳng tới khi mọi người ngất đi, nàng vội vàng ngừng lại hô hấp.
Không bao lâu sao, một bóng đen cao lớn đứng kế bên cạnh nàng.
Chưa kịp chờ nàng suy nghĩ, đã nghe bên cạnh giọng nói lanh lảnh thét to: “Nhất bái thiên địa!”
Diệp Vãn Tô đột nhiên cảm giác mình giống như bị vô số sợ dây tơ mảnh vô hình trói chặt, bị thao túng như con rối không tự chủ được xoay người lại, cùng bóng đen nhất bái, từ khe hở do khăn chùm đâu hở ra, nàng nhìn thấy người này trên thắt lưng rõ ràng buộc dải lụa trắng!
“Nhị bái cao đường!”
Bà lão giấy đỡ Diệp Vãn Tô quay mặt về hướng ghế chủ vị, đè nàng xuống lần nữa bái lễ, cái gọi là bái "cao đường" hóa ra là bái hai cỗ xương cốt.
“Phu thê giao bái!”
Diệp Vãn Tô trong lòng có chút kháng cự, nhưng nàng biết rằng muốn tìm lại hồn phách thất lạc ở đảo Sương Lâm này, nàng nhất định phải đi xuống dưới, tìm được chủ nhân của ảo cảnh, phá vỡ sự oán khí của ảo cảnh.
“Kết thúc lễ thành! Đưa vào động phòng."