Thẩm Tri nắm lấy tay Diệp Vãn Tô bước ra khỏi khoang thuyền.
Vừa mới đặc chân lên đảo Sương Lâm, cảm giác khó chịu Diệp Vãn Tô vừa mới áp chế xuống lại dần lên cảm giác mãnh liệt, nàng ôm ngực, cả người phát run, bước chân dừng lại, dùng sực nắm chặt cánh tay Thẩm Tri, sắc mặt tái nhợt, run rẫy hỏi: “Nơi này ruốc cuộc là nơi nào?”.
Nhưng vừa dứt lời, mặt biển vốn đang yên tĩnh lập tức sóng gió mãnh liệt, cơn sóng màu trắng cực lớn dường như tức giận đánh lên hòn đá ngầm màu đen.
Trên mặt đất lúc này bùng lên những đám lửa màu xanh, những quả cầu đó nối đuôi nhau kéo ra hàng dài, từ từ hiện lên những hình dáng con người, bọn họ lập tức quỳ xuống hành lễ với Diệp Vãn Tô, tựa như ngàn năm trước thương dân bái lại tôn thờ Lăng Quang Thần Tôn.
Thấy vậy, trong lòng Thẩm Tri vô cùng kinh ngạc, xem ra trên hòn đảo Sương Lâm này thật sự còn sót lại hồn phách của nàng.
Đột nhiên, vài tiếng hét chói tai thê lương vang lên trong màn đêm, âm thanh vốn xuất ra phát từ ngọn lửa màu xanh tỏa ra, trong nháy mắt ngọn lửa đột nhiên đỏ rực , màu đỏ đang từ chút cắn nuốt màu xanh, trong phút chốc tí tách vang lên tiếng những linh hồn đang bị thiêu đốt, tiến khóc cực kì bi ai, âm thanh thiêu đốt đau đớn không ngừng chuyền bên tai.
Hàng ngàn tia ánh sánh xanh tỏa ra từ mi tâm của Diệp Vãn Tô, Thẩm Tri nhìn thế liền hoảng hốt, hắn vội vàng bấm quyết phong ấn nó lại, bế Diệp Vãn Tô đangté xỉu bước nhanh đi tới giữa hòn đảo.
Giữa hòn đảo Sương Lâm có một cái cây bạch quả rất lớn, nhắc tới cũng quái lạ, cái cây này không phân biệt bốn mùa, lá cây quanh nằm đều có sắc vàng, đến mỗi lần tiết Trung Nguyên đếu sẽ đơm hoa kết trái, đến một ngày trái bắt đầu chín, lá bắt đầu sẽ rụng, hơn nữa tháng sau, cành lá lại bắt đầu tươi tốt, sinh sôi nảy nở không thôi.
Gió bắt đầu nổi lên, thổi một chuỗi chuông đồng đang treo ở giữa cây đại bạch quả, tiếng chuông đinh đinh leng keng, cùng với tiếng lá cây xào xạc tạo lên bầu không khí có chút quỷ dị.
Ma tướng Cảnh Tố đang mặc áo giáp đã sớm chờ ở đây từ lâu.
Thấy trong ngực Thẩm Tri đang ôm Diệp Vãn Tô đi tới, liền vội vàng bước lên đón: “Mạt tướng bái kiến Ma quân bệ hạ, bệ hạ thiên thu vạn tế, thống nhất tam giới”.
Thẩm Tri không thèm chấp nhất cùng hắn nhiều lời, chỉ gật đầu, tay áo vung lên, kèm theo đó chỉ nghe thấy tiếng rồng ngâm vang vọng trên khắp bầu trời, trong thoáng chốc người đã không thấy đâu.
Khi Diệp Vãn Tô tỉnh lại lần nửa, nàng đang dựa vào lòng ngực Thẩm Tri, trước mặt nàng là một đường hầm tối tắm, nơi mà nàng duỗi tay không thấy được năm ngón.
Quả cầu lửa nhỏ được ngưng tụ trong bàn tay của Cảnh Tố vừa lúc chiếu đến xung quanh chỗ của ba người.
“Đây là nơi nào?” Diệp Vãn Tô giãy giụa đẩy người Thẩm Tri ra, âm thanh có chút khàn khàn hỏi.
Cảnh Tố theo bản năng muốn trả lời, lại nhìn thoáng qua ma quân nhà mình vì mất cái ôm của người nào đó mà đột nhiên đen mặt, câu nói vừa ra tới miệng dành nuốt ngược chở vô, giả vờ đi tra xét xung quanh, vội vàng bước đi nhanh như muốn trốn thoát khỏi tai họa.
Xung quanh lại chìm vào bóng tối, Thẩm Tri thuận theo bóng tối ôm lấy bả vai Diệp Vãn Tô, có trời mới biết rằng hắn rất thích bộ dạng yếu đuối của nàng hiện giờ như thế nào.
“Sư phụ người đừng vội, đây là Sương Lâm đảo dưới mặt đất, hiện tại biển sâu cổ lâu còn ở bên trong. Thứ gọi là biển sâu cổ lâu này là do vì ba ngàn năm trước Thần Ma trong đại chiến những binh tướng bị mất mạng ở Đông Hải sinh ra oán khí ngưng tụ mà thành, từ trên xuống dưới có bảy tầng, mỗi một tầng đều được oán khí tạo thành ảo cảnh, chuyện gì ở đây điều có khả năng xảy ra, cũng có thể không thể phá giải được, có thể sẽ vĩnh viễn bị nuốt xuống vực sâu, sẽ trở thành một phần oán khí bên trong đó”.
“Nhưng chúng ta nhất định phải tới đó, bởi vì nơi đó đang cất giữ một phần hồn phách của người”.
Thẩm Tri thu lại vào mắt vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Vãn Tô, làm như không nhìn thấy cười nhạt một chút, sư phụ của hắn a, thật đúng là ngây thơ, tự phụ nhất trong Tam giới , tự cho bản thân mình làm là đúng.
Nàng luôn cho rằng mình rất hiểu rõ về bản thân, mặc dù bây giờ đã tận mắt thấy Sơn Hải chân chính lật đổ, nhưng nàng vẫn hoàn toàn tin tưởng bản chắc của hắn vẫn thiện lương, có thể quay lại về chính đạo, còn có thể biến trở lại dáng vẻ một người đệ tử ngoan ngoãn luôn đi theo sau Lăng Quang Thần Tôn ở núi Lạc Vân kia, cho nên hiện giờ nàng ở phía dưới mí mắt của hắn,hoàn toàn không có tí phòng vệ gì.
Nàng còn tưởng rằng chính hắn thật sự không biết, nàng cùng Ngọc Thanh chân nhân và mấy lão giả kia thương lương kế sách như thế nào để đối phó hắn.