Sau Khi Sống Lại! Đồ Đệ Bệnh Kiều Yêu Ta Như Mạng

Chương 12

Hắn bắt đầu tham luyến hết thảy những thứ Diệp Vãn Tô cho hắn, hắn đặt biệt quý trọng tiên cốt mà sư phụ tặng cho hắn, hắn bất luận so với những kẻ khác đều nổ lực học tập thuật pháp, tăng lên linh lực, cũng chỉ muốn nghe một câu khen ngợi từ Diệp Vãn Tô.

Sư phụ hắn trước giờ vẫn luôn yêu thương nhân sinh hơn cả bản thân, lấy bảo vệ tam giới là bổn phận của mình. Mặc dù hắn không thể lí giải được, rằng tam giới nhân sinh bẩn thỉu này đến tột cùng có cái gì đáng giá để bảo vệ, nhưng nếu sư phụ thích, hắn sẽ cố gắng chấp nhận nó.

Nhưng ba nghìn năm trước, khi Ma giới dị động, hắn chính mắt tận thấy người được gọi là chính đạo kia thông đồng cấu kế với Ma Tôn Sơn, sau cái chết của sư phụ hắn đã hoàn toàn đánh vỡ toàn bộ mọi thỏa hiệp và tha thứ mà hắn đã tự nói với chính mình hàng nghìn năm qua.

Ở Lạc Vân Sơn trong Tàng Thư Các, trải qua một trăm năm để đọc hết những quyển sách cổ, cuối cùng hắn đã tìm ra cách để cứu sống sư phụ của mình, nhưng năm xưa khi cứu sống sư phụ cần sức lực bên tiên đạo nhưng lúc đó chẳng có kẻ nào chịu đứng ra cùng hắn cứu sống người đã cứu vớt tam giới. Ký ức bị đánh đuổi khi hắn đưa đệ đệ đến tìm thầy trị bệnh một lần nữa ùa về trong đầu.

Nay là những thương sinh mà sư phụ đã hy sinh mạng sống để cứu vớt.

Hắn hận cực kỳ!

“Con chó đen của bà chủ tiệm thịt” mất chủ lại lần nữa bước đi lên con đường lang bạc, thiên hạ hỗn lộn nên nó phải vương nanh móng vuốt để dành lấy sự sống.

Phàm nhân bất nhân, sao có thể bỏ qua, huống hồ hắn đã sớm không thể quay đầu lại được nữa.

Bây giờ, ngoại trừ tiếp tục giẫm đạp tam giới dưới chân, hắn phải tìm những hồn phách đang thất lạc năm đó của sư phụ, hắn chính là muốn một sư phụ hoàn chỉnh cùng hắn nắm tay nhau nhìn tam giới cúi đầu.

......

Ước chừng nữa tháng sau, Diệp Vãn Tô được bọc bởi áo choàng bị Thẩm Tri mang lên thuyền đến Sương Lâm.

Trong ký ức của nàng, dường như nàng không nhớ rằng trên nhân gian lại có một hòn đảo như vậy.

Trên biển Đông Hải rộng lớn, nàng đứng trên ở đầu thuyền, lẳng lặng nhìn tử khí trên mặt biển, ba ngàn năm trước, chính nàng cùng Ma Tôn Sơn chết trận tại đây.

Trong trận chiến đấy, bầu trời sấm sét, sóng lớn cuồn cuộn lên cao hàng trăm trượng, ba mươi vạn thiên binh thiên tướng đã chết trận tại đây, sau trận chiến đó Ma Tôn Sơn hồn phi phách tán, khiến cho Ma giới sát khí bị mất khống chế, Diệp Vãn Tô phải dùng Chân Long Chi Thân phóng trên bầu trời cao, chính mắt nhìn thấy thảm họa của thế gian, vì trấn áp sát khí, nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chìm xuống đáy biển.

Hiện giờ hồi tưởng lại, nổi đau hồn phách bị xé rách đau đớn vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức nàng.

“Sư phụ, ngoài biển gió lớn, người nên mặc thêm quần áo”. Thẩm Tri vòng tay qua eo Diệp Vãn Tô, tựa cằm để trên vai nàng, hít hơi mùi hoa quế nhàn nhạt.

“Nói đùa, nhân gian hiện giờ làm gì có gió”.

Nghe vậy, Thẩm Tri cả người cứng đờ, ngay sau đó vội vàng vung tay áo lên, tạo ra một kết giới ảo ảnh xung quanh con thuyền.

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, nước biển nguyên bản đen kịt trở nên trong xanh, phản chiếu bầu trời xanh mây trắng, sóng nước dập dờn, những đàn hải âu trắng đang dang rộng đôi cánh bay lượn. Gió biển sảng khoái thổi vào mặt hất tung mái tóc mái của Diệp Vãn Tô.

“Ngươi hiện giờ thuật ảo cảnh đã đạt với trình độ rất xuất sắc”.

“Sư phụ, mới là người giỏi nhất về thuật này”

Diệp Vãn Tô cười cười thầm nghĩ, ngoại trừ thuật ảo cảnh, nàng rõ ràng cũng đã dạy hắn lừa người dối người, và cuối cùng không thể thật sự đạo lí

Trong kết giới, màn đêm buông xuống, con thuyền cũng càng tiến đến hòn đảo nhỏ được bao bọc bởi sương mù dày đặc giữ biển Đông Hải

Ngay từ lúc bắt đầu, Diệp Vãn Tô liền cảm giác không được thoải mái, trong lòng tràn ngập cảm giác bi thương khó giải thích, như có hàng ngàn linh hồn oán hận đang kêu gào, cào cấu trong cơ thể, nóng lòng muốn thoát ra ngoài để cảm nhận được chút gì đó.

Nàng không muốn cho Thẩm Tri nhìn thấy sự khác thường của mình, nên nắm chặt tay, giả vờ bình tĩnh nhìn về phía cửa sổ, âm thầm niệm đi niệm lại câu thuật thanh tâm chú.

Thẩm Tri dựa vào ghế dài mềm mại thưởng thức uổng rượu, nhìn bên ngoài thì say sưa tiếng hát điệu múa của vũ cơ ma giới, nhưng thực chắc, ánh mắt của hắn một khắc cũng chưa từng rời khỏi người Diệp Vãn Tô.

“Vũ điệu mà họ nhảy sư phụ không thích sao?

Nghe thấy Thẩm Tri hỏi, Diệp Vãn Tô quay đầu lại , nhìn thoáng thấy biểu cảm sợ hãi mà không dám dừng động tác của các vũ cơ, nói: “Các nàng có dáng người tuyệt hảo, điệu múa xuất sắc, vi sư làm sao có thể không thích họ”.

Thẩm Tri đặt chén rượu xuống, đứng dậy đi tới gần nàng, ánh mắt lưu luyến dừng trên môi nàng, giọng điệu ái muội nói: “Đó là trách đồ nhi bỏ bê sư phụ sao?”

Vừa nói, hắn vừa nhắc cánh tay lên, một vũ cơ thét chói tai bay lên không trung, hai tay tự bóp lấy cổ, không ngừng thống khổ xin tha mạng.

“Loại người này khiến cho sư phụ không vui, chi bằng gϊếŧ chúng đi?” Thẩm Tri ngữ khí ngả ngớn nói.

Diệp Vãn Tô khẽ nhíu mày, siết chặt lòng bàn tay vài phần.

Một lúc lâu sau, nàng không chút lưu tình né tránh ra phía sau, nghiêm mặt không vui nắm lấy cánh tay Thẩm Tri kéo xuống, tức giận nói: “Ngươi đã quên đã từng đáp ứng với ta điều gì sao? Thẩm Tri ngươi phải bình tĩnh, khống chế bản thân!”.

Thẩm Tri nhướng mày, xua tay ra hiệu cho các vũ công để họ lui xuống, sau đó cuối người về phía trước, nhéo cằm Diệp Vãn Tô, buộc nàng phải nhìn đối diện với hắn, cười nói: “Ta chỉ đùa một chút thôi, sư phụ hà tất phải nghiêm túc như vậy, sư phụ yên tâm, từ đầu đến cuối, đồ nhi đều chỉ nghe theo lời nói của sư phụ, cho dù người kêu ta chết, thì ta cũng sẽ nguyện ý”.

Diệp Vãn Tô làm sao có thể không nghe ra được lời ẩn ý dụ hoặc trong lời nói của hắn, nhưng hiện tại chính nàng chỉ còn lại một sợi thần hồn, linh lực chống đỡ không nỗi, trên vai còn trọng trách cứu vớt thương sinh, nàng không còng cách nào khác cùng Thẩm Tri hiện giờ hòa giải.

Điều khiến nàng xấu hổ chính là, trong rất nhiều khoảng khắc, trái tim ngàn nắm khó lay động của nàng cũng không tự chủ được mà khơi dậy muôn ngàng gợi sóng vì Thẩm Tri, nhưng đi kèm vào đó là cảm xúc sợ hãi, tiếc nuối, bi thương khó có thể miêu tả được.

“Ngươi uống say” Diệp Vãn Tô nhàn ngạt nói.

Thẩm Tri tự giễu cười, đứng lên cầm lấy vòi rượu uống một hớp, kéo ra vạt áo, dựa lưng vài đệm, hỏi: “Sư phụ không thích bộ dạng của ta hiện giờ sao?”.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền có chút hối hận, hắn rất sợ nghe được lời khẳng định từ trong miệng của Diệp Vãn Tô, rồi lại không tin nàng sẽ không ghét bỏ hắn chỉ vì dáng vẻ này, nên ngón ray hắn không được tự nhiên vuốt ve vòi rượu, âm thanh buồn bực nói: “Sư phụ thứ lỗi, là ta thất thố, nếu làm cho sư phụ không vui, ta sẽ tự đánh cho chính mình một trận”.

Dứt lời xong, liền muốn động thủ.

Sau một hồi giằng co, Diệp Vãn Tô thở dài một tiếng, nhẫn nại tính tình, đứng dậy ngồi quỳ một bên ở giường nệm, vuốt ve đỉnh đầu Thẩm Tri.

Lời nói thành khẩn, nói: “Ta là sư phụ của ngươi, ta sẽ không ghét bỏ ngươi, ta chỉ sẽ đau lòng mà thôi. Hiện giờ ngươi đã trưởng thành, có một số chuyện ngươi không muốn nói, ta cũng không muốn hỏi. Nhưng chỉ cần ngươi nguyện ý, vi sư sẽ bồi ngươi cùng nhau quay đầu lại. Cho dù Thiên Đạo có trừng phạt, liền tính là... Liền tính là cái chết thì ta cũng tuyệt đối không để ngươi một mình”.

Nghe xong lời này, Thẩm Tri hai mắt cảm thấy nhòe đi, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng buồn cười.

Trong thế gian bẩn thỉu này, Thiên Đạo dối trá có tư cách gì trừng phạt hắn.

Sau một trận sóng gió đi qua, thuyền đã cập bến.