Biệt Vân Hậu

Chương 13: Phương Sùng

Người này cẩm y đai ngọc, tướng mạo tuấn dật, phong độ nhẹ nhàng, vừa thấy liền biết là con cháu thế gia.

Quý Dao xuất thân từ Vận Châu, gia thế tuy rằng tạm được nhưng cũng chỉ xem như con nhà thương nhân, cùng bọn nhà cao cửa rộng ở kinh thành tự nhiên trèo không tới. Nếu người này quen biết Quý Dao, lại là quen như thế nào?

Quý Biệt Vân trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều, trên mặt chỉ lộ ra một nụ cười có lệ. Nếu thật sự bị vạch trần, cũng đành phải dùng kế sách mất trí nhớ tạm thời giải quyết.

Ai ngờ người trẻ tuổi lại đứng trước mặt hắn chắp tay hành lễ, nho nhã lễ độ nói: “Mới vừa rồi vô tình nghe thấy tên huý, ít nhiều đã có mạo phạm, chỉ là thấy dưới cổ tay áo của ngươi có một vết rách, cho nên mạo muội nhắc nhở.”

Nói xong lời này, trên mặt người trẻ tuổi còn mang theo ý cười, lời nói nơi chốn đều là khiêm tốn cùng tôn kính, kỳ thật người này trời sinh một cổ tự phụ, bất luận là nói cái gì hay làm chuyện gì đều không tự giác mang theo phong độ.

Quý Biệt Vân sờ sờ hai bên ống tay áo, quả nhiên tay áo bên trái sờ đến một vết rách bóng loáng, nghĩ đến có lẽ là khi luyện đao thất thần cắt qua. Hắn tuy rằng trong lòng vẫn có đề phòng, nhưng cũng đáp lễ: “Tại hạ Quý Dao, tự Biệt Vân, đa tạ nhắc nhở.”

Người trẻ tuổi cũng nói: “Phương Sùng, Phương Mộ Chi.”

Như vậy cùng họ với Thừa Tướng?

Quý Biệt Vân còn chưa kịp nói chuyện, tay áo liền bị kéo kéo. Hắn quay đầu thấy Diệu Từ đang đưa mắt ra hiệu cho hắn, chẳng qua lại cảm giác như có chút quang minh chính đại. Một đôi mắt trừng đến rất to, hướng Phương Mộ Chi mà xoay chuyển tròng mắt, lại cẩn thận mà lắc lắc đầu.

Phương Mộ Chi không phải lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, hiểu rõ cười nói: “Gia phụ ở trong triều cũng là chức quan lớn, tại hạ dính dư quang của gia phụ, hư danh ngẫu nhiên có người cũng biết, đã chê cười.”

Như vậy vừa nói, Quý Biệt Vân liền có thể khẳng định. Hắn vỗ vỗ mu bàn tay tiểu sa di, quay đầu hỏi: “Lệnh tôn chính là Thừa Tướng Phương đại nhân?”

Phương Mộ Chi vẫy vẫy tay, trên khuôn mặt tràn ngập “Không đáng nhắc tới”, lại không phải nhân cơ hội khoe ra mà như là thật sự không muốn người khác nhắc tới phụ thân hắn.

“Nơi này chật chội, chúng ta ra ngoài nói chuyện?”

Đương kim Thừa Tướng quyền cao chức trọng, sinh hoạt ngầm lại thập phần đơn giản, ngay cả dưới gối cũng chỉ có một vị con trai độc nhất. Nghe đồn hắn dạy con rất có cách, gia phong cực nghiêm, giáo dưỡng học vấn cùng cầm kỳ thi họa cũng đều không thiếu.

Quý Biệt Vân thật sự không biết một vị thiên chi kiêu tử như vậy có chuyện gì lại cùng hắn nói chuyện, lại cũng muốn mượn cơ hội này tìm hiểu về Thừa Tướng Phương Tuy, liền đi theo ra ngoài.

Còn chưa đi được hai bước liền bị Diệu Từ kéo lấy xiêm y, hắn lùi lại một bước, thấp giọng hỏi: “Có cái gì muốn nói?”

“Kia chính là con trai Thừa Tướng! Ta khuyên thí chủ không cần kéo quan hệ quá gần, cũng không cần tham luyến quyền thế, cùng quyền quý giao tiếp thực phiền toái!” Diệu Từ vẻ mặt sốt ruột, một chuỗi lời nói tựa như hạt châu tuôn ra bên ngoài, như là thật sự lo âu thay hắn.

Quý Biệt Vân hơi nhíu mày, hỏi: “Đây là Quan Trần dạy ngươi, là bởi vì người xuất gia muốn thanh tâm quả dục?”

Tiểu sa di sửng sốt, nghĩ thầm chuyện này có quan hệ hay sao? Hắn không hiểu ra sao nhưng vẫn là đáp: “Đơn thuần là bởi vì ta chán ghét cùng quyền quý giao tiếp mà thôi, thí chủ nếu là không nghe ta cũng không có biện pháp khác, bên kia Quý thí chủ tự mình đi đi, ta về trước.”

Vừa nói xong, Diệu Từ liền xoay người hướng về phía cửa bên kia chạy đi, chạy đến cửa còn xoay người phất phất tay với hắn, tỏ vẻ gặp lại sau.

Quý Biệt Vân vừa rồi nghe Diệu Từ nói chuyện còn tưởng rằng hắn là tiểu hài tử nóng nảy, trước mắt lại thấy thái độ của đối phương vẫn như cũ, liền không kiềm chế được cười cười.

Đứa nhỏ này, đôi lúc nhìn thì có vẻ vô ưu vô lo nhưng có lúc trực giác so với những người khác lại nhanh nhạy hơn nhiều. Lời nói vừa rồi của Diệu Từ thật sự rất đúng, cùng quyền quý giao tiếp không chỉ có phiền toái mà còn nguy hiểm, hơi không chú ý liền sẽ bị cuốn vào vòng xoáy đấu tranh quyền lực, không biết lúc nào sẽ trở thành vật hy sinh.

Nhưng hắn nếu đã tới Thần Kinh, liền không thể tránh né việc giao tiếp cùng quyền quý.

Quý Biệt Vân lưu luyến nhìn theo, sau đó liền xoay sang hướng ngoài cửa mà đi về phía Phương Mộ Chi. Phương Mộ Chi đang chờ tại mảnh đất trống bên ngoài, cách cửa điện một khoảng cách xa nên không nghe thấy những lời vừa rồi của Diệu Từ. Cho dù hắn tới chậm một chút, Phương Mộ Chi cũng rất kiên nhẫn mà chờ, bất quá hắn cũng rất mau đi lại.

“Phương công tử.” Hắn gật đầu chào hỏi.

Phương Mộ Chi ngẩng đầu nhìn nhìn phương hướng, liền thuận theo hướng tây mà đi, nói: “Không bằng trước tiên cùng ta đi một chuyến Văn Thù điện?”

Quý Biệt Vân có chút ngoài ý muốn, người này thật ra rất không khách khí, cũng không quan tâm đối phương ra sao, trên người có bận chuyện gì hay không, liền kêu hắn cùng đi một chuyến.

Cũng may hắn xác thật không có việc gì, liền cũng đi theo.

“Phương công tử là tới lễ Phật hay sao?” Hắn thuận miệng hỏi.

Phương Mộ Chi đáp: “Tuổi tác không nhỏ, chung quy là muốn thi đậu công danh, cuộc khảo thí sắp đến nên muốn đặc biệt cúi chào Văn Thù Bồ Tát, khẩn cầu văn vận hanh thông.”

Quý Biệt Vân cho rằng người này nhà cao cửa rộng, vô luận trong lòng có ham công danh lợi lộc hay không, nhưng trên mặt nhất định phải nghiêm trang mà biểu hiện không màng danh lợi. Ai ngờ đường đường là con trai độc nhất của Thừa Tướng, lại cùng hắn thổ lộ tâm tư, đúng là hiếm thấy, cũng không biết có mục đích gì.

“Không biết Quý công tử tới chỗ này là vì cầu cái gì?” Bọn họ đi lên một tòa hành lang gấp khúc, Phương Mộ Chi hỏi.

Vấn đề này Quý Biệt Vân không đáp. Hắn tuy rằng trên danh nghĩa là thị vệ của Hiền Thân Vương, chỉ là hiện giờ bị Vương gia lấy lý do không minh bạch lưu lại nơi này, thật ra cũng không có lý do gì đứng đắn để nói. Huống hồ hắn cũng không tiện ở trước mặt con trai Thừa Tướng nhắc tới Hiền Thân Vương, cho nên chọn lý do mơ hồ thoái thác đáp: “Ở tạm trong chùa, thanh tâm tĩnh khí.”

“Ở tạm?” Phương Mộ Chi có chút ngoài ý muốn, không dấu vết mà đánh giá một phen, lại nói: “Xem tướng mạo này, chắc là người tập võ đi? Người ta đều nói người tập võ vũ đao lộng kiếm, khoái ý ân cừu, như thế nào lại nghĩ sẽ tới ở trong chùa còn là tìm chốn thanh tâm tĩnh khí?”

Quý Biệt Vân ở trong lòng cười cười.

Lời này hỏi rất hay, hắn cũng muốn biết Hiền Thân Vương vì cái gì bắt hắn ở lại chùa Huyền Thanh, nhìn giống như là bắt hắn ném ở chỗ này đóng cửa ăn năn, nhưng trước mặt lại nói để hắn hảo hảo suy xét có nên gia nhập hữu vệ hay không. Hắn đoán không ra thái độ của Hiền Thân Vương là ý tốt hay ý xấu, bởi vậy cũng không thể đúng sự thật mà trả lời.

Hắn lại bịa một lời nói dối không ảnh hưởng toàn cục: “Đại khái là ta cùng với Phật pháp có duyên đi.”

Kỳ thật hắn có chổ nào là có duyên với Phật pháp, không bằng nói là cùng Quan Trần và Diệu Từ hai sư huynh đệ kia có duyên phận đi.

Phương Mộ Chi không muốn dây dưa nói tiếp đề tài này, không bao lâu bọn họ liền đi tới trước Văn Thù điện, Quý Biệt Vân đứng chờ ngoài điện, nhìn Phương Mộ Chi dâng hương quỳ lạy, bộ dáng nhất phái thành kính.

Chờ đến khi đối phương từ đệm bồ đoàn đứng dậy, hắn mới thu hồi ánh mắt dò xét của mình, sau đó nhìn về phía kim thân của Bồ Tát. Không thể không nói, nhìn tượng Phật nhiều cho nên so với trước kia càng nhìn càng thuận mắt hơn, đặc biệt là khi đứng gần nhìn chăm chú vào kim thân, liền có một loại cảm giác an bình dâng lên từ đáy lòng.

Phương Mộ Chi bước ra Văn Thù điện, đi đến bên cạnh hắn chợt mở miệng: “Ta vừa mới nhìn lên thấy bóng dáng ngươi liền cảm thấy quen thuộc, giống như là trước kia đã từng gặp qua, khi nhìn đến khuôn mặt chính diện thì cảm giác quen thuộc này lại càng nhiều hơn. Nhưng ta khẳng định chúng ta trước kia chưa bao giờ gặp qua, ngươi nói có kỳ quái hay không?”

Quý Biệt Vân thật vất vả mới thả lỏng nội tâm phòng bị, giờ đây lại cảm thấy căng thẳng trở lại, lời này nghe ra không rõ là cố ý hay là vô tâm, giống như là nửa thật nửa giả.

“Ta cũng cảm thấy Phương công tử quen mặt, chỉ là ta trước kia chưa bao giờ đến Thần Kinh, nghĩ đến cũng rất kỳ quái.” Hắn không có khẳng định hay là phủ định, ngược lại đem nan đề vứt trở về.

Quả nhiên Phương Mộ Chi ngẩn người, một lát sau cười nói: “Thần Kinh là nơi tốt, nếu Biệt Vân muốn ở kinh thành tìm chút việc vặt, không ngại phiền phức có thể tới Phương trạch tìm ta, ta nhất định phụng bồi.”

Đôi câu vài lời qua lại liền thay đổi cách xưng hô thân cận, Quý Biệt Vân giả cười gật đầu, trả lời: “Đa tạ Phương công tử, cũng chúc Phương công tử kim bảng đề danh. Ta còn có việc, liền đi trước một bước.”

Phương Mộ Chi cũng trả lại ý cười lễ phép, không có giữ hắn lại.

Quý Biệt Vân hành lễ, xoay người rời đi, chỉ cảm thấy tầm mắt kia làm lưng hắn như kim chích. Hắn dọc theo đường đi xuyên qua hai hành lang, thẳng đến khi đi vào phía sau lâm viên mới thả chậm bước chân.

Quá kỳ quái, Phương Mộ Chi trước đó chưa từng quen Quý Dao, cũng không có khả năng gặp qua Liễu Vân Cảnh.

Quý Biệt Vân đứng ở trên hành lang, xoay người nhìn lại, Văn Thù điện cùng đại điện khác đều thu vào trong mắt. Hắn mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh bạch y, hẳn là Phương Mộ Chi. Người nọ còn đứng ở Văn Thù điện, lại lần nữa thắp hương, như là thật sự rất chân thành cầu khẩn.

Hắn duỗi tay đè lên bụng mình, muốn ngăn lại từng cơn đau dạ dày, nhưng mà đầu hắn lại suy nghĩ quá nhiều sự tình rối rắm, đau đớn tựa hồ càng thêm kịch liệt.

**

Một ngày này, Huyền Thanh Sơn vẫn bình yên như cũ, mặt trời lặn mà khách hành hương cũng dần dần thưa đi. Đằng sau sơn môn phát ra từng trận tiếng trống, chùa Huyền Thanh đóng cửa, chúng tăng đang bắt đầu dọn dẹp xử lý, từ đầu sơn môn cho đến phía sau đều sửa sang lại, chuẩn bị cho ngày hôm sau.

Lúc màn đêm buông xuống, hòa thượng nào nên làm vãn khóa liền đi làm vãn khóa, nên thiền định cũng tự đi thiền định tĩnh tu.

Không lâu sau đó, cả tòa chùa liền hoàn toàn an tĩnh lại. Tăng chúng tại chùa Huyền Thanh đều đã chuẩn bị tốt để nghênh đón ngày mới tiếp theo, thẳng đến nửa đêm canh ba, không ít tăng nhân ở gần La Danh viện đều bị đánh thức.

Trong La Danh viện, Quan Trần vội vàng khoác lên một kiện áo ngoài, cùng lúc đó ba bốn vị hòa thượng khác cũng hướng bên ngoài đuổi theo. Đệ tử chùa Huyền Thanh từ trước đến nay đều lấy tu vi tinh thâm cùng thái độ gặp biến cũng không dao động, khó mà thấy được cảnh tượng trên mặt mấy vị hòa thượng này đều mang theo nôn nóng.

“Diệu Xương, người bị thương là ai, có nặng hay không?” Trên đường đi, Quan Trần mang theo thanh âm hàn lãnh vội vàng hỏi chuyện.

Diệu Xương là một trong những đệ tử trong chùa, cầm theo đèn l*иg đang chạy theo Quan Trần, hắn chưa trả lời câu hỏi nhưng trước tiên lại than một tiếng: “Diệu Duyên thật ra cũng không bị thương, chỉ bị xây xát đôi chút. Thích khách xâm nhập chùa đã biến mất không thấy thân ảnh, Quý thí chủ kêu chúng ta đừng kinh động hữu vệ bên ngoài, nói là cho dù bây giờ đuổi theo cũng tìm không thấy.”

Nửa câu sau chưa kịp nói, Quan Trần cũng hiểu ý tứ của hắn, quay đầu nhìn thoáng qua, biểu tình có chút ngưng trọng, lại cũng không hỏi thêm.

Đoàn người đi đến thềm đá phía trước, Quan Trần theo bản năng mà đi xuống dưới nhưng bị Diệu Xương gọi lại.

“Sư huynh! Đi nhầm rồi, người đang ở Y Đường.”

Quan Trần lúc này mới thu hồi bước chân, xoay người liền bước nhanh về phía trước, một bên hỏi: “Diệu Duyên mang Quý thí chủ đi Y Đường sao?”

Diệu Xương thần sắc không quá tốt, quay đầu lại cùng vài vị sư huynh đệ liếc nhìn nhau, mới đáp: “Phải, sư huynh…… Là Quý thí chủ mang theo thương tích, một hai bắt Diệu Duyên cùng đến Y Đường, nói là làm liên lụy đệ tử chùa Huyền Thanh bị thương, trong lòng hổ thẹn.”

Quan Trần đang đi đằng trước bỗng thân hình cứng lại, hít sâu một hơi sau đó mới quay đầu lại, mở miệng nói: “Các ngươi không kinh động trụ trì là đúng, chuyện này không cần lộ ra với người khác. Nếu những người khác hỏi, liền nói……”

Hắn chưa nói xong liền bị một hòa thượng trẻ tuổi cắt ngang: “Sư huynh, người xuất gia không nói dối.”

Quan Trần đột nhiên ngừng lại bước chân, sắc mặt lập tức chấn kinh, giờ phút này lại xúi giục bọn họ nói dối, thực sự không ra dáng đại đệ tử chùa Huyền Thanh. Mặc dù bây giờ hắn cứ đứng ở bậc thang như vậy, nhưng giống như Định Hải Thần Châm có một loại uy nghiêm trấn áp, cho nên những người khác dù muốn phản bác cũng không dám nói quá nhiều.

Quan Trần mặt hướng về phía trước nửa ẩn nửa hiện dừng một chút, xua tay.

“Thôi, nếu những người khác có hỏi, các ngươi liền đúng sự thật mà nói, trụ trì tới hỏi cũng như vậy, chỉ là tối nay không cần đánh thức người.”

Lòng bàn tay Quan Trần đổ đầy mồ hôi lạnh, người xuất gia không nói dối, hắn mới vừa rồi thiếu chút nữa liền ở trước mặt các sư đệ phạm vào giới nghiêm.

Edit: Đăng Đăng - CV: DuFengYu