Biệt Vân Hậu

Chương 1.1: Linh Châu thành

Hôm nay, cảnh xuân ở Linh Châu ấm áp vui vẻ, bên trong bức tường viện màu xám đậm vươn ra một cành non xanh biếc.

Một thiếu niên chừng mười tuổi đang cố sức trèo lên bờ tường, mũi chân dẫm lên lu nước bên cạnh, cả người lung lay, nếu không cẩn thận một chút sẽ ngã xuống dưới. Nhưng Liễu Vân Cảnh hoàn toàn không lo lắng, đôi mắt trong suốt chỉ nhìn chằm chằm trong viện, ánh mắt vui sướиɠ vạn phần như đã phát hiện ra bảo bối gì đó.

Trong viện yên tĩnh không một bóng người, càng làm nổi bật thêm âm thanh mờ ảo phát ra từ tiếng gõ mõ cùng tụng kinh ở nơi xa.

Liễu Vân Cảnh lắc lắc đầu, cố gắng xua tan âm thanh gõ mõ trong đầu, đột nhiên trong tầm mắt chợt xuất hiện một bóng dáng mặc quần áo màu than chì. Hai mắt của cậu tỏa ra ánh sáng, cố gắng nhỏ tiếng lại nhưng không giấu được sự vui vẻ của mình, khẽ gọi: “Tiểu hòa thượng! Tuệ Tri tiểu hòa thượng! Nhìn phía trên!”

Người tới cũng là một thiếu niên choai choai, trông lớn hơn cậu chừng hai ba tuổi. Đầu cạo trọc, mặc trên người một bộ quần áo cà sa của sa di, hơn nữa khí chất chững chạc, trầm tĩnh, hoàn toàn không giống như bạn cùng lứa với Liễu Vân Cảnh.

Sau khi nghe thấy tiếng gọi, sa di bình tĩnh rồi ngước mắt nhìn lên, lập tức nhìn thấy Liễu Vân Cảnh ở trên đầu tường.

Sa di chậm rãi bước tới gần, trên mặt không có cảm xúc gì, mở miệng ra là lời nói lạnh nhạt: “Liễu thiếu gia, lần trước tiểu tăng đã nói rồi, chùa này có cửa chính.”

Liễu Vân Cảnh cười híp mắt, giơ tay lên cao lộ ra một cái bọc nhỏ, tinh nghịch nói: “Ta mang theo thứ tốt cho ngươi, đi cửa chính không tiện lắm, đại hòa thượng đang tụng kinh, nếu như nhìn thấy ta thì sẽ đi méc với cha mẹ ta mất.”

Tiểu sa di thở dài một hơi, có vẻ như đã quá quen đối với cái gọi là “Thứ tốt” trong miệng của Liễu Vân Cảnh, trên gương mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ xen lẫn chút bối rối, trông như sắp mở miệng từ chối.

Liễu Vân Cảnh vừa thấy biểu cảm này, nụ cười bên khóe miệng giảm đi một nửa. Dù sao cậu cũng là tiểu thiếu gia xuất thân từ phủ Đại Đô Úy được nuông chiều từ nhỏ, mặc dù tính tình không quá kiêu ngạo nhưng cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt. Vì vậy, cậu đổi sắc mặt, nghiêm giọng đe dọa: “Nếu ngươi đuổi ta đi, ta sẽ không bao giờ tới nữa.”

Câu uy hϊếp này mang đậm tính trẻ con, không hề có chút uy lực nào, thế nên tiểu sa di vẫn bình tĩnh, không chút hoang mang rồi chỉ chỉ tường viện: “Ngươi hiểu sai ý rồi, tiểu tăng chỉ muốn nói, hôm nay ở đó không có thang, vậy ngươi muốn xuống như thế nào?”

Biết mình vẫn chưa bị ghét bỏ, nụ cười trên mặt của Liễu Vân Cảnh lập tức hiện trở lại, không hề báo trước mà giơ tay ném cái bao nhỏ xuống dưới. Sau đó, hai tay chống đỡ thân thể đơn bạc, cố sức mà trèo lên đầu bờ tường, còn bớt thời gian cười nói: “Không phiền tiểu sư phụ lo lắng, ta nhảy xuống là……”

Lời còn chưa dứt, hai tiếng kêu kinh hãi của thiếu niên đồng thời vang lên.

Liễu Vân Cảnh đột ngột nhảy xuống, đến giữa chừng cậu mới nhận ra bức tường này lại cao như vậy, lập tức hoảng sợ gào lên một tiếng. Sa di cũng bị sự lỗ mãng của cậu dọa sợ, thân thể theo bản năng chạy đến phía trước một bước duỗi tay tiếp đón.

“Tránh ra tránh ra ——”

Một trận trời đất quay cuồng, kết quả là cả hai đều ngã lăn một vòng trên mặt đất, một người nằm úp sấp xuống, một người nằm ở bên cạnh. Bao nhỏ cũng rơi xuống, đồ bên trong đều bị rớt ra khắp nơi.

Liễu Vân Cảnh gần như tiếp đất bằng mặt, xương gò má đã bắt đầu nhói đau. Trong lòng cậu biết lần này đã để lại vết tích trên mặt, khi trở về mà không giải thích rõ ràng thì nhất định sẽ bị mẫu thân răn dạy một trận, bèn dứt khoát nằm yên trên mặt đất không chịu bò dậy.

“Tiểu hòa thượng.”

Một mảnh an tĩnh.

“Tuệ Tri tiểu hòa thượng?”

Cậu lẩm bẩm gọi thêm một tiếng nữa, nhưng vẫn không ai đáp lại.

“Triệu Lại Hàn!” Cậu bực mình gọi thẳng tục danh của tiểu sa di, lại còn đầy đủ họ tên.

Thiếu niên nằm ở bên cạnh cuối cùng cũng có động tĩnh, quay đầu nhìn về phía cậu, vẻ mặt không vui: “Gọi cái gì?”

Lúc này, Liễu Vân Cảnh mới nhớ ra, vừa nãy bản thân liên lụy người ta ngã cùng mình, bèn mỉm cười có chút áy náy, cậu lật người lại nhìn chằm chằm tiểu sa di.

“Ngươi thật sự muốn làm hòa thượng à? Hay là để ta đi xin cha mẹ ta, bảo bọn họ giúp ngươi hoàn tục nhé?” Tiểu thiếu gia nghĩ nghĩ rồi lại sửa lời nói: “Thật ra cũng không cần bọn họ đồng ý, ngươi trực tiếp hoàn tục là được. Cả đời làm hòa thượng khổ lắm, mà trụ trì ở đây hư muốn chết, không cho ngươi ăn ngon cũng không cho mặc ấm, nhìn bộ đồ ngươi đang mặc kìa, mỏng dính luôn……”

Nói đến đây, Liễu Vân Cảnh bỗng nhiên ngồi bật dậy, bò qua nhặt lấy bọc đồ, gỡ lớp vải bên ngoài, rồi nâng chiếc hộp đựng thức ăn được chạm khắc tinh xảo đặt trước mặt tiểu sa di.

“Ta mang theo một ít điểm tâm, còn có……” Cậu quay đầu nhìn xung quanh một vòng, chắc chắn không có ai rồi mới hạ giọng nói nhỏ: “Dưới đáy còn có mấy miếng thịt xào nữa. Nếu ngươi thích, ta sẽ mang cho ngươi mỗi ngày. À không đúng, mai thì không được, mai tiên sinh đến dạy học rồi. Vậy thì ngày kia nhé? Vẫn giờ này, ngươi đợi ta dưới tường ——”

“Liễu thiếu gia.”

Liễu Vân Cảnh đột nhiên bị đánh gãy lời nói, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Tuệ Tri cũng trở mình nằm nghiêng, đối diện nhìn cậu. Y so với Liễu Vân Cảnh trưởng thành hơn một chút, đường nét khuôn mặt đã dần thoát khỏi nét trẻ con, từ thanh tú trở nên sắc sảo, mang theo vẻ lạnh nhạt và điềm tĩnh.

Những tia nắng xuyên qua bóng cây lay động, chiếu xuống trên người hai thiếu niên.

“Ta đã xuất gia, không ăn thịt.” Tuệ Tri nghiêm túc nhìn cậu, cảm thấy bộ dạng này của cậu có chút buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

“Còn có, thật ra ở góc phía Đông Nam của viện có một cánh cửa nhỏ, nếu sau này ngươi có tới cũng không cần trèo tường nữa.”

*

Sáu năm sau.

Năm mới trôi qua trong không khí rộn ràng, tết Thượng Nguyên vừa kết thúc chưa bao lâu, Linh Châu lại trở về vẻ tĩnh lặng thường ngày.

Mùa đông lạnh lẽo tiêu điều, nơi này chẳng còn dáng vẻ linh động tươi tốt của mùa hạ, chỉ còn lại từng cơn gió bắc lùa qua thành trì. Những tầng mây thật dày tích tụ trên bầu trời, như đang báo hiệu cho một trận tuyết lớn.

Trên con đường nhỏ ngoài thành cách đó ba dặm, một quán rượu nhỏ cũ kỹ ẩn mình bên bìa rừng. Lá cờ đã bạc màu bị gió thổi hất lên một góc, rồi lại rủ xuống ngay sau đó.

Từ trong quán, một tiểu nhị trẻ tuổi bước ra ngoài nhìn quanh một vòng, thấy không có khách đến, hắn lại rụt vào sau tấm rèm.

Dù sao nơi này cũng không nằm gần đường lớn rộng rãi, quán xá vắng vẻ cũng là chuyện bình thường. Tiểu nhị tự an ủi mình đôi câu, nhưng nghĩ đến tình hình buôn bán ế ẩm thế này, lại lo lắng không biết tháng này có lấy được tiền công hay không.

Hắn ôm một vò rượu ngon đã ủ ấm ra cho khách, vừa rót xong thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Quay đầu nhìn lại, một vị khách mới đến đang vén rèm bước vào.

Ánh mắt đầu tiên của hắn khi nhìn thấy vị khách này chính là thân hình thẳng tắp như cây tùng, mạnh mẽ nhưng lại gầy gò. Sau đó mới chú ý tới quần áo của đối phương quá mức đơn bạc cùng thô ráp, trong thời tiết rét buốt thế này, nhưng người nọ chỉ mặc một tấm áo vải thô xám xịt, đến cả áo choàng cũng mỏng đến đáng thương.

Vị khách này dùng vải đen che kín nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy, sáng ngời, vừa nhìn đã biết là ánh mắt của một chàng trai trẻ, có lẽ cũng chỉ tầm mười bảy, mười tám như hắn.

Editor: Đăng Đăng