Mặc dù đối phương là vì nhận được gấp đôi tiền thưởng, nhưng hắn không hiểu sao lại an tâm đến lạ, hắn biết đối phương đáng giá để mình tin cậy.
Có lẽ cũng vì vậy mà việc gì Tiền Dương cũng dựa vào điều dưỡng viên, đối phương là cây gậy mà hắn có thể dựa vào để tồn tại, lúc hắn khát nước sẽ đưa ly nước đến bên môi, lúc hắn đói bụng sẽ đút đồ ăn tới bên miệng, lúc hắn nhàm chán sẽ đọc sách cho hắn nghe.
Trong đầu Tiền Dương xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, đó là ước gì bệnh của mình mãi mãi không bao giờ khỏi, như vậy thì điều dưỡng viên của hắn sẽ không thể nào rời xa hắn.
Dù sao thì người cũng là mời đến, cuối cùng vẫn sẽ có ngày phải rời đi.
Khi bác sĩ nói cho Tiền Dương biết cơ thể hắn đang hồi phục rất nhanh, về cơ bản là có thể xuất viện về nhà quan sát rồi, Tiền Dương lại chẳng cảm thấy vui vẻ.
Thật ra lúc về đến phòng bệnh thì mắt của hắn đã nhìn thấy một tia sáng rồi, cơ mà phần lớn thời gian vẫn lờ mờ không rõ, nhưng hắn giấu bác sĩ chuyện này, nắm tay điều dưỡng viên trở lại giường bệnh quen thuộc.
Có một cảm xúc cực kỳ không nỡ cứ quanh quẩn trong đầu.
Ngày mình xuất viện, có phải là sẽ không được gặp lại cậu ấy nữa không?
“Tới ngày ấy, cậu sẽ rời khỏi tôi sao?”
Tiền Dương đột nhiên hỏi, điều dưỡng viên dường như không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy: “Cái gì?”
“Ngày mà tôi xuất viện ấy.”
“Ừ.”
Tiền Dương nhất thời không chịu được câu trả lời thẳng thắn như vậy, sao cậu ấy có thể rời xa mình không chút lưu luyến nào như vậy chứ?
Quả nhiên là chỉ vì tiền thôi sao?
Đàn ông mất trí nhớ lại mất đi ánh sáng vốn đa sầu đa cảm, Tiền Dương không chịu nổi thế giới chỉ còn lại mỗi mình mình.
Người này ở chung với hắn ngày ngày đêm đêm, vừa rồi lại dịu dàng với hắn như vậy, cũng chưa từng từ chối hắn.
Tim gan hắn không phải làm bằng sắt, hắn cũng biết rung động.
Nhưng đối phương lại nói câu rời xa hắn nhẹ như bẫng vậy, thật sự trong lòng không có chút lưu luyến nào sao?
Như vậy không công bằng.
Nội tâm Tiền Dương bùng lên lửa giận, nương theo chút ánh sáng yếu ớt mà đẩy người xuống giường rồi hôn lên, hắn không tin đối phương không có bất kỳ cảm giác gì với mình.
Môi của điều dưỡng viên mềm mại như trong tưởng tượng, Tiền Dương sờ soạng khuôn mặt bóng loáng của cậu, dùng tay nâng cằm cậu lên, hôn không theo trật tự gì cả.