Hòa Vi lại biến thành một người rảnh rỗi.
Cô nằm trên giường đến hơn 8 giờ, sau đó lại nghĩ tới một nhân vật quan trọng——
Thiếu chút nữa cô đã quên đối tượng yêu qua mạng của mình.
Đáng sợ nhất chính là… ngày hôm qua Hòa Vi còn bị Yến Hoài ôm lâu như vậy.
Cô chỉ muốn cho Yến Thần thêm đôi sừng, cũng không bao gồm anh bạn trẻ kia vào.
Hiện tại Hòa Vi cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, cô đặt gối mềm ở trên mặt, vài giây sau chờ đầu óc dần dần tỉnh táo lại mới nghĩ tới.
Cô cũng không phải người tùy tiện, đặt tại thế giới của mình, nếu cô bảy tám chục tuổi không gả được cũng tuyệt đối không có khả năng bắt bừa một người đàn ông ở trên mạng để nói chuyện yêu đương.
Lần này là thật sự không có biện pháp.
Vốn dĩ Hòa Vi không nghĩ tới mình sẽ ở trong sách thích người nào, cho nên thời điểm bắt đầu cùng người phụ cận nói chuyện yêu đương, một lòng chỉ nghĩ cách thoát khỏi Yến Thần.
Cô không muốn để bụng, chỉ nghĩ chờ người kia chán ghét, cô sẽ đề nghị chia tay, sau đó cô lại một lần nữa tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Chẳng qua có những việc không phải cô muốn khống chế là có thể khống chế.
Giống như việc trái tim rung động vậy.
Hòa Vi đương nhiên không nghĩ sẽ bắt cá hai tay, trước kia cô yên tâm thoải mái làm bạn gái nhị thập tứ hiếu, là bởi vì cô không thích ai, nhưng hiện tại không giống.
Cô rất rõ ràng tâm tư chính mình.
Còn tiếp tục như vậy, đối với ai cũng đều không công bằng, hơn nữa tới cuối cùng, khả năng tình thế sẽ còn phát triển tới mức không thể khống chế nổi.
Hòa Vi tìm ra liên hệ của nick name WeChat là “Y”, sau đó gửi một lời dạo đầu tiêu chuẩn trên internet: 【 Có ở đấy không? 】
Lần này bên kia nhanh chóng trả lời: 【 Ừ. 】
Hòa Khẩu: 【 Có chuyện muốn nói với anh. 】
Y: 【 Nói. 】
Hòa Khẩu: 【 Cái kia… Chúng ta chia tay đi. 】
Y: 【? 】
Hòa Vi kéo lên trên xem lịch sử trò chuyện, hai người “Kết giao” mười ngày, cũng chưa cãi nhau một lần.
Cô thở dài, 【 Thật xin lỗi. 】
Y: 【 Lý do? 】
Hòa Khẩu: 【 Hình như tôi… thích một người. 】
Đầu bên kia, ấn đường Yến Hoài nhíu lại, lại rất nhanh chóng buông ra.
Đối với lý do này anh vừa lòng, nhưng cũng không quá vừa lòng.
Vừa muốn hỏi một chút xem cô thích ai, trên màn hình lại nhiều thêm mấy tin nhắn, lần này là bao lì xì trên WeChat, phía trên còn viết một câu—— “Thật xin lỗi anh trai, ngàn sai vạn sai đều là tôi sai, lấy tâm ý nho nhỏ làm bồi thường, mong anh nhất định phải nhận lấy.”
Yến Hoài: “…”
Làm gì.
Cho anh tình phí chia tay sao?
Yến Hoài sống hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên nhận được phí chia tay.
Tầm mắt anh vẫn còn dừng ở lì xì thoạt nhìn rất có thành ý xin lỗi kia, không hề có suy nghĩ muốn click mở.
Đại khái qua một phút đồng hồ, thấy anh còn chưa nói gì, nhưng thật ra đầu kia Hòa Vi đã nóng nảy, thúc giục nói: 【 Anh nhận lấy đi, anh không nhận lòng tôi rất day dứt. 】
Cô thật sự day dứt.
Rốt cuộc trong lúc cô kết giao với anh, đã động lòng với người đàn ông khác.
Hòa Vi nghĩ mọi cách khuyên anh click mở: 【 Cũng không có quá nhiều tiền, chủ yếu là tôi muốn tỏ lòng xin lỗi. 】
Mấy câu nói đó biểu hiện ra ngoài thông qua văn bản, rõ ràng là mặt bằng hóa, nhưng Yến Hoài lại có thể tưởng tượng được ngữ điệu từ trong miệng Hòa Vi nói ra.
Nhất định là dịu dàng một cách dụ hoặc.
Thời điểm cô làm sai rồi chột dạ hoặc khẩn trương thanh âm cứ như vậy, tỏ vẻ trấn định, rồi lại mang theo một loại che dấu như có như không khóc nức nở.
Yến Hoài đột nhiên nhớ tới giấc mộng kia.
Trong mộng Hòa Vi thật sự đã khóc, thanh âm mềm mại yếu ớt, bởi vì động tác va chạm của anh mà tiếng khóc trở nên bén nhọn hơn.
Yến Hoài giơ tay sờ hầu kết, đột nhiên rất muốn nghe Hòa Vi khóc.
Nhưng không phải ở trên giường mà là ở bên ngoài bất luận chỗ nào cũng được.
Yến Hoài đoán lúc này Hòa Vi hẳn là đang nhíu mày, chữ đang gõ trên di động lại xóa đi.
Kỳ thật mới đầu anh có chút tức giận, bởi vì rốt cuộc Hòa Vi có thích anh hay không, vấn đề này căn bản không thể nào chứng thực được.
Hòa Vi không biết đối diện là anh, nhưng Yến Hoài lại biết.
Hơn nữa khi Hòa Vi đề nghị chia tay, thậm chí có một giây anh cho rằng Hòa Vi muốn quay lại cùng Yến Thần.
Lại nửa phút qua đi, anh vẫn không click mở.
Hòa Vi thật sự nóng nảy.
Bởi vì tin nhắn không biểu lộ hết được tình cảm, lần này cô trực tiếp gửi giọng nói qua: “Thật sự rất xin lỗi… không phải tôi cố ý thích người khác.”
Yến Hoài vừa click mở, quả nhiên là giọng nói mang theo sự mềm mại như muốn khóc nức nở.
Cô thật sự không muốn khóc, chẳng qua giọng nói của cô như là cái chốt mở, mỗi khi đến loại thời điểm này hoặc là khi cãi nhau, thanh âm liền tự động trở nên vừa mềm vừa run.