Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược

Chương 75

Kết quả thời điểm sắp ra ngoài, người này lại không hài lòng.

Tâm đàn ông sâu như đáy biển, càng đừng nói người đàn ông như Yến Hoài, Hòa Vi căn bản đoán không được.

Cô chỉ có thể đem những lời mình vừa nghĩ nói ra.

Yên tĩnh vài giây, cô nghe thấy Yến Hoài “Ừ” một tiếng.

Bàn tay nắm chặt tay áo anh của Hòa Vi buông ra, giơ tay nhẹ nhàng đẩy, “Yến tổng, tôi muốn ra ngoài.”

Yến Hoài không lên tiếng, bàn tay đang ôm eo cô không dịch chuyển một chút nào.

Thậm chí Hòa Vi có thể cảm giác được chỗ eo bị anh ôm nóng lên, sau đó bắt đầu dần dần lan ra khắp người cô.

Cô không khống chế được mà run lên.

“Lạnh?”

Yến Hoài lại ôm cô sát một chút.

Trái tim Hòa Vi đập nhanh mãi không chịu bình phục, cô sợ hai người quá thân mật, tiếng tim đập ở trước mặt Yến Hoài không chỗ nào che giấu, vội vàng duỗi tay đặt trên ngực anh, “Anh có thể… buông tôi ra trước được không?”

Khoảng cách gần như vậy, khi nói chuyện cô cũng không dám lớn tiếng.

Những lời này không phải cô bóp giọng nói ra, nhưng thực sự rất nhẹ rất nhỏ, ánh mắt Yến Hoài có chút tối “Nếu không thể thì sao?”

Hòa Vi không còn lời gì để nói: “…”

Cô không phản cảm khi Yến Hoài ôm cô, cô chỉ không thích anh không quan tâm cô có nguyện ý hay không.

Như vậy khiến cho Hòa Vi có cảm giác hai người từ trước tới nay đều bất bình đẳng.

Yến Hoài cao cao tại thượng, quyền chủ động mỗi lần đều nằm ở trong tay anh.

Hòa Vi không thích cảm giác bị người dẫn đi theo.

Cô vừa mới nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, liền cảm giác bàn tay đặt trên eo mình dời đi một chút.

Yến Hoài từ trước mặt cô lùi lại, anh nửa dựa vào ghế ngồi trở lại vị trí của mình, lông mi hơi rũ nhìn cô.

Lúc này Hòa Vi mới tỉ mỉ đánh giá anh một lần.

Rõ ràng cô và Yến Hoài mới mấy ngày không gặp, nhưng Hòa Vi lại cảm thấy giống như đã rất lâu không gặp.

Lâu đến mức dao động trong lòng cô phập phồng lên xuống, có một loại cảm xúc xa lạ ấp ủ lên.

Hòa Vi khó có khi không lảng tránh ánh mắt anh.

Tầm mắt của cô từ khuôn mặt tuấn tú của Yến Hoài dời đi, xẹt qua sống mũi cao thẳng, xuống chút nữa, quả nhiên Hòa Vi phát hiện có chút sắc màu đen của râu lộ ra.

Nhìn dáng vẻ có lẽ đã mấy ngày không được xử lý tốt.

Hòa Vi đối với râu của đàn ông có một loại ấn tượng sâu sắc, tổng cảm thấy loại đàn ông này quá mức lôi thôi.

Nhưng Yến Hoài là ngoại lệ.

Cằm sạch sẽ, độ cong kiên nghị, râu không dài, như là mang theo cảm giác lười nhác gợi cảm.

Lông mi Hòa Vi nhẹ nâng, sau đó lại nhìn về phía đôi mắt anh.

Đáy mắt anh rất sâu, khóe mắt ửng đỏ.

Hòa Vi đột nhiên nhớ tới lời Trình Diễm nói, đã mấy ngày nay Yến Hoài không có một giấc ngủ ngon, tám chín phần mười là vì vội vàng giúp đỡ cô.

Nhưng anh rõ ràng không có nghĩa vụ này.

Hơn nữa… cô gái kia sẽ không để ý sao?

Hòa Vi bỏ tầm mắt qua một bên, khi nhìn anh nói ngữ khí cũng bình tĩnh hơn chút: “Tôi ra ngoài trước, ngài nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong đứng dậy, chân mới vừa nâng lên lại hạ xuống, Hòa Vi không quay đầu lại: “Yến tổng, sau này anh không cần giúp tôi việc lớn như vậy… Tôi băn khoăn, hơn nữa…”

Thanh âm Hòa Vi hơi dừng.

Yến Hoài còn ngồi ở trên ghế, anh giương mắt nhìn về phía Hòa Vi, người con gái đứng quay lưng về phía anh, vóc dáng tuy rằng không cao, nhưng dáng người thật xinh đẹp, eo rất nhỏ, lại hướng lên trên, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, khóe miệng anh cong nửa độ, gằn từng chữ một mà lặp lại: “Hơn nữa?”

“Hơn nữa chắc hẳn bạn gái anh cũng sẽ để ý.”

“…”

Yến Hoài hạ mắt.

Đáng tiếc Hòa Vi còn đưa lưng về phía anh, căn bản không nhìn thấy biểu tình biến hóa trên mặt anh, cô cố gắng ép xuống cảm giác buồn bực quay cuồng trong lòng, lúc sau hít một hơi thật sâu: “Tôi nói xong rồi, tôi ra ngoài trước.”

Vừa muốn nhấc chân đi ra ngoài, liền bị người phía sau gọi lại—— “Từ từ.”

Bước chân Hòa Vi dừng lại, cô nghe thấy tiếng vang rất nhỏ do ghế dựa cọ xát mặt đất khi người đàn ông đứng dậy, ngay sau đó thanh âm người nọ liền vang lên: “Tôi còn chưa nói xong.”

Tiếng bước chân tới gần.

Sau vài bước, người nọ ngừng ở phía sau cô.

Hòa Vi cúi đầu là có thể nhìn thấy bóng dáng hai người trên sàn nhà, mơ hồ không rõ, chồng lên nhau không rõ ai với ai.

Cô rũ mắt xuống, không động, an tĩnh mà chờ anh nói tiếp.

Yến Hoài đứng ở phía sau cô cách không đến mười centimet, lúc này Hòa Vi nửa cúi đầu, cổ rất nhỏ rất trắng, vành tai mềm mỏng.

Tầm mắt anh di chuyển, hầu kết khẽ nhúc nhích, “Bạn gái nào?”

… Còn bạn gái nào?

Chẳng lẽ anh là tra nam chân đạp rất nhiều thuyền, có rất nhiều bạn gái sao?

Hòa Vi nhìn chằm chằm gạch men sứ màu trắng trên sàn nhà, đèn trên đỉnh đầu phát ra một tầng ánh sáng, sáng đến lóa mắt, cô liền nhìn chăm chú, cũng không giấu, dứt khoát trực tiếp trả lời: “Người lần trước cùng anh đến đây.”