Trên mặt Hòa Vi vẫn đang trang điểm, nên cô không dám ghé vào trên bàn mà ngủ, hơn nữa quần áo không thích hợp, cô ngồi đoan chính thẳng tắp, cánh tay đặt ở trên bàn cầm di động lên Weibo.
Mấy ngày hôm trước Giang Tĩnh Duyệt cấm cô xem quá nhiều trên Weibo, nói là sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Hôm nay cô ấy vẫn luôn thúc giục cô vào xem Weibo.
Dù sao chờ đợi trong nhàm chán, Hòa Vi dứt khoát lên xem.
Giữa trưa công ty quản lý của hai người Tống Mộc cũng đã thanh minh, nói là đình chỉ tất cả các hoạt động của hai người, hai người đã tạo nên những ảnh hưởng xấu cho fans cùng xã hội, nên phải tiến hành nghiêm túc việc xử lý.
Tài liệu đen không phải việc nhỏ, fans của hai người đa số là thanh thiếu niên, có thể dẫn đến những ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ.
Hơn phân nửa là muốn đóng băng.
Hiện tại cái vòng luẩn quẩn này chính là như vậy, có thể trong một đêm nổi tiếng, cũng có thể trong một đêm ngã vào đáy vực.
Hòa Vi rời khỏi Weibo.
Huyệt thái dương trướng đau, cô nhắm mắt lại, giơ tay nhẹ ấn.
Đúng lúc này tiếng mở cửa ở phía sau vang lên, Hòa Vi tưởng là nhân viên công tác tiến vào gọi cô, nhẹ giọng nói một câu: “Tôi ra ngay đây.”
Không ai trả lời.
Lúc này Hòa Vi mới cảm thấy có chút không thích hợp, buông tay quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông trở tay đóng cửa, anh đứng ở cạnh cửa, tây trang vừa người phẳng phiu, áo mũ chỉnh tề ra vẻ đạo mạo.
Sau đó Yến Hoài nhấc chân, đi từng bước một về phía cô.
Hòa Vi không hề phát hiện, hiện tại phản ứng đầu tiên khi cô nhìn thấy Yến Hoài không phải khẩn trương mà là nhảy dựng lên, không tự chủ được nội tâm trở nên hoảng hốt.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Tầm mắt Hòa Vi dịch chuyển, cũng không cố tình kiêng dè, tiếp tục khiến cho chính mình giống như đang nghịch điện thoại.
Trong điện thoại của cô có không ít thứ, video đã có mấy cái, đáng tiếc hiện tại cô không có tai nghe, nên không nghe được.
Hòa Vi dứt khoát mở trò chơi.
Bên tai tiếng ghế dựa bị kéo ra vang lên, Hòa Vi thoáng nhìn thấy người nọ ngồi xuống bên cạnh mình.
Anh an an tĩnh tĩnh, giống như thực sự nghỉ ngơi.
Kỳ thật Hòa Vi có chuyện muốn hỏi.
Ví dụ như anh còn thích cô hay không, nếu không thích thì tại sao lại vì cô mà làm nhiều như vậy, nhưng nếu thích, vậy người con gái lần trước là thế nào.
Muốn hỏi rất nhiều, nhưng Hòa Vi phát hiện mình không lập trường để hỏi những lời đó.
Cô mở trò chơi sau đó lại thất thần, sau mười phút căng thẳng cô dứt khoát thoát ra.
Hòa Vi nhìn thời gian, chỉnh làn váy tính toán đi ra ngoài chuẩn bị chụp ảnh, kết quả mông vừa nâng khỏi ghế dựa, cổ tay lại bị người nọ kéo trở về.
Sức lực nam nữ cách xa nhau, Hòa Vi lại nhẹ, dễ dàng bị anh kéo cả người cả ghế qua.
Toàn bộ quá trình không đến hai giây, Hòa Vi sợ ngã xuống, theo bản năng túm chặt lấy tay áo người đàn ông.
Giây tiếp theo, Yến Hoài duỗi tay ôm lấy cô, cằm nhẹ đặt trên đôi vai trần thon gầy, trên cằm người đàn ông dường như là một ít râu mới mọc, có chút đâm vào người, còn có chút tê dại ngứa ngáy, sau đó anh mở miệng, giọng nói dịu dàng nhưng hơi khàn: “Bảo bối, em biết không, tôi vẫn luôn đợi em nói chuyện cùng tôi.”
Không biết có phải do ảo giác của Hòa Vi hay không, dường như từ giọng nói của Yến Hoài cô nghe ra được một chút uất ức cùng mỏi mệt.
Tay Yến Hoài đặt nhẹ trên eo cô, đầu ngón tay anh có độ ấm không thấp, cách một tầng vải vóc làn da cô như nóng ran.
Rõ ràng rất giống với tư thế lần trước Tô Mộc ôm cô, nhưng cảm giác vẫn không giống nhau.
Kém khá xa.
Khi thân mật cùng Tô Mộc, Hòa Vi ở trong trạng thái, là hoàn toàn vì công việc mà cộng tác, nhưng Yến Hoài thì không giống, anh chỉ cần tới gần một tấc một li, trái tim Hòa Vi bắt đầu đập với tần suất rất khác thường.
Như muốn miêu tả sinh động một đồ vật mà Hòa Vi vẫn luôn xem nhẹ.
Hòa Vi sửng sốt vài giây, đến khi phản ứng lại, thế nhưng cũng không lập tức đẩy anh ra.
Bàn tay đang nắm chặt tay áo Yến Hoài buông lỏng ra, sau đó lại nắm chặt, nhẹ nuốt nước miếng sau đó nói bằng giọng có chút khô khốc, câu nói đầu tiên rất gian nan: “… Cảm ơn Yến tổng.”
Hòa Vi cũng không biết câu Yến Hoài muốn nghe có phải câu này hay không.
Từ lúc Yến Hoài tiến vào, những lời này luôn thường trực bên miệng cô, chẳng qua trố mắt nhìn vài giây như vậy, sau đó lại nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước cô gái đi cùng Yến Hoài kia, những lời này liền không thể nói thành lời.
Hơn nữa sau khi Yến Hoài tiến vào cũng không nói lời nào, Hòa Vi lại càng không biết nên mở miệng thế nào.
Thời gian trầm mặc càng lâu, cô càng cảm thấy khó nhịn.
Tới cuối cùng, những lời này cũng không thể từ miệng cô nói ra.