Chiều hôm sau, Hạ An An bắt đầu cho mèo ăn thường xuyên hơn.
Lúc đầu một ngày chỉ cho ăn hai lần, vì trong app có nhắc nhở khẩu phần ăn của một con mèo thành niên tầm 80 gam, bát nhỏ của cô nhóc đựng vừa đúng 40 gam nên một ngày sẽ cho ăn hai lần.
Sau đó cô nhóc phát hiện, hình như cho ăn một ngày hai lần không đủ…
Từ lần cô nhóc dịch bát cho ba con mèo ăn thì đôi khi sẽ có con mèo tam thể và một con mèo quất trắng khác tới.
Cô nhóc vừa mới thêm thức ăn vào bát, chờ khi cô nhóc đưa nước ra thì thấy bát thức ăn đã bị động vào.
Hạ An An ngồi xổm nhìn cái lỗ hổng nhỏ rơi vào trầm tư.
Vì thế cô nhóc bắt đầu tăng thêm số lượng thức ăn, hôm nay giao diện hệ thống nhảy ra thông báo nhắc nhở.
[Chúc mừng người chơi, thông qua hành động cho mèo con ăn độ yêu thích của nhóm mèo dành cho bạn đã tăng lên, giá trị kinh nghiệm +10, đồng vàng +10, hãy tiếp tục cố gắng.]
Lần đầu tiên trong giao diện hệ thống xuất hiện đồng vàng, có lẽ Hạ An An biết khi giá trị kinh nghiệm tăng là có thể vượt qua cấp bậc, còn đồng vàng dùng để làm gì thì cô nhóc không biết, An An không thấy hướng dẫn về cách sử dụng đồng vàng nên đành phải từ bỏ và tiếp tục chơi.
Ba ngày sau, túi thức ăn cho mèo đã chạm đáy.
Lúc Hạ Thi Kết mua túi thức ăn cho mèo, chủ cửa hàng có nói một túi này dù không nhiều nhưng đủ cho mèo con ăn trong mười ngày, nhưng tốc độ cho mèo ăn của con gái lại rất nhanh, mới ba ngày mà đã hết rồi.
Tuy giá một túi thức ăn cho mèo không đắt nhưng nếu tính theo từng tháng thì đó không phải là con số nhỏ.
Mặt khác, cô ấy phát hiện sân sau không chỉ có một mình con mèo quất đến ăn, có lúc cô ấy nhìn thấy con mèo màu cam, màu trắng, màu đen nữa.
Lúc trước cô bạn thân Nhậm Văn có nói ở khu chung cư có nhiều mèo hoang, Hạ Thi Kết quyết định sẽ nói chuyện với con gái.
Lúc túi thức ăn cho mèo hết, Hạ Thi Kết chủ động bảo An An đi siêu thị mua thêm cùng mình, bình thường An An không muốn đi ra khỏi cửa, nay vừa nghe nói là đi mua thức ăn cho mèo nên cô bé đồng ý ngay.
Đi vào siêu thị, Hạ An An tìm thấy túi thức ăn cho mèo trên kệ hàng, sau khi lấy túi bỏ vào xe xong cô bé tiếp tục lấy sang túi thứ hai, túi thứ ba, đến khi cho năm túi vào xe mới dừng.
Hạ Thi Kết ngồi xổm xuống nói với con gái: “An An, con đặt thức ăn cho mèo ở sân sau sẽ có rất nhiều mèo hoang đến ăn, nếu chỉ nuôi mình con mèo quất thì không sao nhưng vấn đề là trong khu chung cư của chúng ta có rất nhiều mèo hoang, nếu nuôi toàn bộ bọn chúng thì mẹ không nuôi nổi.”
An An nghe xong trong mắt hiện lên sự mơ màng, hình như đang cố gắng hiểu những lời mẹ nói.
Hạ Thi Kết cũng không nôn nóng, cô ấy biết An An rất thích con mèo quất, cho nên đề nghị: “An An, nếu con thích mèo quất thì chúng ta có thể nhận nuôi nó, chỉ nuôi đúng một con, còn những con khác thì kệ, con thấy có được không?”
Hạ An An không gật đầu hay lắc đầu, cô bé vẫn đứng tại chỗ nghe mẹ nói.
Cô bé im lặng một lát sau đó ngoan ngoãn để túi thức ăn cho mèo lại kệ hàng, chỉ để một túi duy nhất ở trong xe.
Hạ Thi Kết thấy cô bé như thế nghĩ thầm sau này phải từ từ nói chuyện với con gái, chuyện nuôi mèo nên hỏi bác sĩ Đỗ xem sao, không biết nó có ảnh hưởng gì đến bệnh tình của cô bé hay không.
Hôm nay đúng lúc là ngày tái khám, trên đường đến bệnh viện tâm trạng của Hạ An An hơi chùng xuống, Hạ Thi Kết thấy vậy cũng đau lòng.
Cô ấy biết An An thích mèo, nếu bảo cô bé từ bỏ nuôi những con mèo khác thì có hơi tàn nhẫn. Nhưng với tư cách là một người mẹ, cô ấy cần dạy cho con gái biết quy tắc hành xử, cô nhóc chỉ có thể giúp những con mèo hoang kia trong khả năng của mình mà thôi.
Cả đường đi đến bệnh viện hai mẹ con đều im lặng.
Mỗi lần kiểm tra phụ huynh cần phải chờ ngoài cửa, để bác sĩ có thời gian phán đoán hành động của trẻ em, và xem xét có thay đổi gì trong giai đoạn này không.
Sau khi kết thúc cuộc kiểm tra, y tá đưa An An đến phòng khác, còn Hạ Thi Kết ở lại nói chuyện với bác sĩ Đỗ.
“Hạ tiểu thư, có phải gần đây cuộc sống của An An có thay đổi đúng không?” Bác sĩ Đỗ hỏi.
Hạ Thi Kết nói: “Đúng vậy, gần đây bọn tôi mới chuyển nhà, cuộc sống có sự thay đổi nhất định, à phải rồi, gần đây An An có tiếp xúc với mấy con mèo hoang, cho chúng nó ăn, còn vẽ mấy bức tranh về mèo nữa.”
Cô ấy vừa nói vừa lấy bức tranh con gái vẽ ra khỏi túi xách.
Bác sĩ Đỗ nghiêm túc nhìn, mỉm cười gật đầu: “Hạ tiểu thư, đây là dấu hiệu vô cùng tốt, hôm nay khi tôi kiểm tra cho An An thấy lực chú ý của cô bé đã bị tan rã, tình huống từ chối giao tiếp với người xung quanh đã có sự chuyển biến tốt, có lẽ trong khoảng thời gian này thay đổi hoàn cảnh nên cảm xúc của cô bé được thả lỏng cộng thêm việc tiếp xúc với động vật nên tình trạng đỡ hơn.”
Vừa nghe thấy tình trạng bệnh của An An đã có sự chuyển biến tốt đẹp, khỏi phải nói trong lòng Hạ Thi Kết vui đến mức nào.
Cô ấy nói: “Đúng rồi, hôm trước An An còn mở miệng nói chuyện với tôi, vì cô bé muốn cho mèo con ăn nên chủ động xin tôi lấy thịt ra đút cho mèo.”
Lời này làm cho bác sĩ Đỗ cực kỳ ngạc nhiên, lần trước thấy tình huống của Hạ An An rất nghiêm trọng, nhanh như thế đã có tiến triển vượt bậc vậy cũng xem như là một kỳ tích nho nhỏ.
Hạ Thi Kết lấy di động ra cho bác sĩ Đỗ xem những tấm ảnh của An An và mèo gần đây.
“Vậy thì tôi phải thay đổi kế hoạch điều trị cho An An. Nào, chúng ta cùng thảo luận về cách giúp cô bé.”