Hoa Hoa nhanh nhẹn ngậm lấy cổ nó kéo đi, chẳng qua sức của con mèo tam thể có hạn, kéo chưa được bao xa đã mệt bở hơi tai.
Đa Tể quay đầu nhìn thoáng qua, thở dài, sau đó đến bên cạnh hai con mèo ngậm cổ Đại Cát kéo đi.
Cứ như vậy, Đa Tể và Hoa Hoa cùng kéo Đại Cát đến sân sau của căn nhà kia, hai con mèo mệt đến mức không kéo lên nổi nữa.
Lùm cây xung quanh rất tươi tốt, nếu dùng sức kéo Đại Cát qua sẽ khiến nó bị thương mất,
Hoa Hoa lộ vẻ mặt khó xử: “Đa Tể, chúng ta phải làm sao đây?”
Đa Tể ngẫm nghĩ, nói: “Hai cậu ở đây để tôi vào xem có thể gọi cô nhóc ra hay không.”
Đa Tể dứt câu liền nhảy vào hàng rào tre, đi vào sân sau nhà An An.
Lúc này Hạ An An đang ngồi ở sân chuẩn bị vẽ tranh, hôm nay cô bé vẫn chưa nghĩ ra nên vẽ gì.
Bỗng cô nhóc thấy con mèo quất nhảy vào, động tác mạnh hơn bình thường một chút.
Con mèo quất đến bên chân cô nhóc, An An khom lưng sờ đầu nó.
Con mèo quất làm ra hành động khiến cô nhóc cảm thấy vô cùng hoang mang, nó há mồm cắn giày cô nhóc.
Lúc trước khi nó và cô nhóc chưa thân, cùng lắm chỉ là hà hơi về phía cô mà thôi chứ không dùng miệng, động tác này khiến Hạ An An thấy hơi khó hiểu.
Cô nhóc rụt chân lại theo bản năng, ý bảo con mèo nhả giày ra.
Trong lòng Đa Tể càng sốt ruột thêm, nó muốn để cho cô nhóc hiểu ý của mình, muốn kéo cô nhóc đi với nó, nhưng nó há mồm cắn giày cô nhóc lại rụt về phía sau.
Đa Tể vừa bực vừa đau lòng, cảm thấy mình ngu ngốc quá, không có cách nào để nói ra ý nghĩ trong đầu.
“Meo~~~ Meo~~ Meo~~~” Nó gào ra vài tiếng.
Nói ra thì thấy lạ, sau khi gào xong cô nhóc không những không trốn đi mà còn đứng lên.
Đa Tể thấy cô có phản ứng liền chạy nhanh lên trước hai bước, quay đầu lại rồi lại chạy tiếp.
Nó lặp đi lặp lại vài lần cho đến khi thấy cô nhóc cũng đi theo mình.
Cô nhóc đã hiểu!
Đa Tể vui vẻ chạy ra chỗ Hoa Hoa và Đại Cát.
Chỗ kia nằm ngoài phạm vi của sân vườn, là một mảnh đất công cộng.
Hạ An An đi đến trước rào tre, dừng bước chân lại, không đi ra cùng mà chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào chỗ con mèo quất biến mất.
Đa Tể nghĩ rằng kéo cô nhóc ra đây để cho cô nhóc giúp đỡ ai ngờ cô nhóc không hề đi ra khỏi sân.
À… Phải rồi, hàng rào tre này cao hơn Hạ An An rất nhiều, tuy có chỗ đã bị hư nhưng cô nhóc còn nhỏ sao ra đây được?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Đa Tể chỉ đành đưa Hoa Hoa vào sân.
Lúc này, Hạ An An thấy một con mèo nhỏ yếu hơn cả con mèo quất xuất hiện giữa lùm cây, vì lá cây tươi tốt nên khi cô nhóc ngồi xổm xuống chỉ nhìn thấy rất mơ hồ, sau khi con mèo kia thấy cô nhóc cơ thể nó giật bắn lên, không dám lại gần giống như con mèo quất.
Có điều, Hạ An An đã thấy cái bụng xẹp lép của nó.
Cô đứng dậy đi vào góc tường bưng hai cái bát nhỏ cẩn thận đưa tới lùm cây của con mèo tam thể, đặt xuống chỗ hổng bên cạnh.
Sau đó cô nhóc quay về chỗ ngồi của mình để vẽ tranh.
Đa Tể biết cô nhóc này đang giúp bọn nó!
Cô nhóc không đi ra ngoài được nhưng có thể dịch vị trí của bát nhỏ, ý là mèo khác cũng được ăn.
Đa Tể nghỉ ngơi một lúc, sức trong thể đã hồi phục ít nhiều, quay đầu ngậm Đại Cát đang định vượt qua hàng rào tre nhưng không vượt nổi kia đến bên chỗ hổng, hình như Đại Cát ngửi được mùi đồ ăn, ý chí sinh tồn khiến nó giãy giụa bò dậy tuy không thể nhảy lên nhưng có thể chui vào khe hở của hàng rào tre.
Đại Cát bò tới hai cái bát nhỏ, cố gắng duỗi đầu lưỡi ra ăn thức ăn cho mèo, rồi duỗi cơ thể uống mấy ngụm nước.
Nó đói bụng lâu lắm rồi, hơn nữa muốn tìm nguồn nước sạch ở bên ngoài là điều cực kỳ khó, giờ có được thức ăn ngon có nước sạch, nó cảm giác rốt cuộc mình đã sống lại.
Đại Cát ăn no nê xong liền đưa mắt nhìn hình ảnh nho nhỏ ở chỗ xa xa, ‘meo’ một tiếng như đang cảm ơn, nghỉ ngơi một lúc để hồi phục sức lực rồi cọ lên người hai con mèo. Nếu hôm nay không có hai con mèo này thì nó đã chết hồi nào không biết.
Trong hai cái bát vẫn còn thừa lại ít thức ăn và nước, Hoa Hoa định tiến lên ngửi nhưng lập tức lùi chân tránh ra, nó biết thức ăn này không phải cho nó, Đa Tể đã giúp Đại Cát cho nên không có lý do gì giúp nó nữa.
“Chuyện hôm nay… Thật sự cảm ơn cậu.” Hoa Hoa nói xong liền quay người rời đi.
Đa Tể gọi nó lại: “Cậu cũng ăn đi. Số còn lại cho cậu đó.”
Hoa Hoa lui một bước: “Vậy… E là không tốt lắm.”
“Không sao, sáng nay khi ra cửa tôi đã ăn rồi. Giờ vẫn chưa thấy đói, cậu ở bên ngoài cũng không dễ kiếm đồ ăn, dù sao cũng không thừa lại nhiều lắm.” Đa Tể hào phóng nói.
Đúng là Hoa Hoa rất đói bụng, nó đã ăn hết màn thầu Đa Tể cho.
Hơn nữa, màn thầu đâu có ngon bằng thức ăn cho mèo, nó không từ chối nữa, tiến lên nhai ngấu nghiến thậm chí còn uống hết sạch nước.
Không bao lâu sau, ba con mèo rời khỏi sân sau.
Hạ An An chờ bọn nó đi hết mới qua dọn hai cái bát vào, sau đó vào phòng bếp bỏ thêm nước và thức ăn cho mèo rồi đặt ở góc tường như cũ, làm xong xuôi hết mọi thứ cô nhóc ngồi về chỗ vẽ tranh.
Hôm nay trong tranh của An An xuất hiện ba con mèo, một con mèo được tô màu cam, một con mèo là màu đen tô chồng lên màu cam, còn con khác vẫn giữ nguyên không tô gì. Không phải do cô nhóc không có màu tô mà vì màu lông của nó màu trắng.