“Đừng…”
Trì Sương còn chưa kịp từ chối thì Thương Triệu đã bấm nhận điện thoại.
Trì Sương vội vàng ngậm miệng, trừng mắt nhìn cậu ấy.
“Là ai vậy?” Thương Triệu nhận điện thoại thản nhiên hỏi, bộ dạng vô cùng bình tĩnh xem như đây là cuộc gọi của mình.
“Ninh Ninh? Ồ, Ninh Ninh đang bận?” Thương Triệu vừa nói chuyện, một bên vừa nhìn Trì Sương làm khẩu hình miệng “Ninh Ninh”
Ninh Ninh là tên gọi thân mật của Trì Sương khi ở nhà. Chỉ có gia đình và vài người bạn gọi cô như vậy. Bây giờ cái tên này lại bị người đàn ông gọi một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Trì Sương ngồi bật dậy, muốn giựt lại chiếc điện thoại.
Ai ngờ, cậu ấy chỉ dùng chút lực thì cô đã ngã trở lại trên giường.
“Á” theo phản xạ Trì Sương vô tình phát ra âm thanh, mới sực nhớ còn có người ở đầu dây bên kia điện thoại thì vội vàng che miệng lại.
Thấy vậy, Thương Triệu tiếp tục trêu chọc cô. Cậu ấy cố ý động đậy, miệng phát ra những tiếng thở dốc rõ ràng. Nếu là người trưởng thành thì đều biết những hành động cậu ấy làm là gì.
“Tôi? Ừm, anh quan tâm tôi là ai? A, Ninh Ninh không rảnh nghe điện thoại của anh…”
Trì Sương thấy cậu ấy cố ý thở hổn hển trong điện thoại, tức giận nhéo thắt lưng cậu ấy một cái. Đối phương giả vờ đau, hít sâu một hơi vội vàng nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô, dịu dàng xoa nắn.
“Bạn trai cũ của em, đòi nhất định phải nói chuyện với em.” Thương Triệu đưa điện thoại đến gần bên tai cô, nhưng dưới thân vẫn không ngừng vận động.
“Ahh…” Trì Sương quay đi không muốn nhận điện thoại của người kia vào lúc này. Nhưng nghĩ lại, lúc bạn trai cũ nɠɵạı ŧìиɧ còn dám gọi điện cho cô, vì sao bây giờ không phải cô nɠɵạı ŧìиɧ mà lại không dám nghe. Vì vậy, Trì Sương lập tức nhận lấy điện thoại đưa lên tai. Một bên cố ý làm loạn trêu chọc nơi thắt lưng của người đàn ông trước mắt: “Tôi rất bận, anh… Á… Ưm, đi…”
Thương Triệu không nghĩ tới phụ nữ thật sự có thể trêu chọc như vậy, cậu ấy phối hợp chống đỡ thắt lưng. Côn ŧᏂịŧ rắn chắc dốc sức đưa vào sâu bên trong, tiểu huyệt càng trở nên chật hẹp, hố sâu chặt chẽ quấn lấy cậu ấy, sảng khoái đến mức cậu ấy muốn bùng nổ.
Nhưng vừa nghĩ ở đầu dây bên kia chính là bạn trai cũ của cô, Thương Triệu đành phải cắn răng khai chiến. Cậu ấy nằm sấp xuống liếʍ mυ'ŧ tai Trì Sương, lực đạo dưới thân càng thêm mạnh mẽ.
“Á…” Trì Sương nhất thời không làm chủ được cảm xúc, chiếc điện thoại trong tay rơi xuống giường. Màn hình điện thoại vẫn đang hiển thị cuộc gọi nhưng hai người họ đã không còn quan tâm đến người đàn ông ở đầu dây bên kia. Giường liên tục phát ra âm thanh cót két, cùng với tiếng thở dốc đan xen của đôi nam nữ phát ra: “Sảng khoái sao?” Thương Triệu không thể nhịn được nên vẫn gậm mυ'ŧ cánh môi mềm mại, thở hổn hển.
Cậu ấy không cần câu trả lời, nhìn đôi mắt Trì Sương mơ màng, hay nói đúng hơn là đầu óc cô đang bị choáng váng. Cảm giác được mình như đang thiếu oxy, người đàn ông trước mắt áp sát cơ thể lên người Trì Sương, hơi thở nóng bỏng của cậu ấy phả vào mặt càng làm cho cô thêm khó thở. Theo bản năng, Trì Sương muốn hít thở trở lại nhưng đối phương lại đưa đến môi cô một nụ hôn sâu hơn.
Người đàn ông dùng đầu lưỡi khuấy động khoang miệng của cô, hung hăng mυ'ŧ. Động tác phía dưới thân bắt đầu gấp gáp mang theo lực đạo vừa nhanh vừa dũng mãnh.
“Đừng…” Trì Sướиɠ muốn thoát ra khỏi sự áp chế bá đạo của cậu ấy, cô vặn vẹo cơ thể của mình nhưng người đàn ông như một ngọn núi lớn đè lên cơ thể cô. Côn ŧᏂịŧ thô dài của đối phương càng tiến vào sâu hơn như lưỡi dao sắc bén trong khoảnh khắc cường phá cơ thể của cô.
Trong đáy mắt cô nhuốm một tầng sương mỏng, theo khóe mắt rơi xuống, một giây sau đã bị cậu ấy liếʍ sạch.
Trì Sương nhắm đôi mắt lại, hàng lông mi khẽ run rẩy.
Người đàn ông cảm nhận được tiểu huyệt dưới thân cô bắt đầu phản ứng, động tác ra vào càng nhanh hơn, dứt khoát hơn của cậu ấy đưa cảm xúc của cô lên cao trào một lần nữa. Thời khắc này cậu ấy hận không thể nuốt cô vào trong bụng mình, dòng dung nham nɧu͙© ɖu͙© nóng đặc trong cơ thể cậu ấy phun trào mạnh mẽ.
Trì Sương thốt ra tiếng rên đau đớn, hoàn toàn mất khả năng chống cự rồi dần mất đi ý thức. Mặc kệ người đàn ông tùy ý ôm chặt lấy cô.
Chiếc điện thoại bị lãng quên ngàn năm không biết từ lúc nào đã tắt màn hình.
Cả người Trì Sương mềm nhũn, nhẹ nhàng đẩy Thương Triệu nằm trên người mình. Nhiệt độ cơ thể của hai người đều nóng bỏng lại bị cậu ấy ôm cảm giác cả người như bị thiêu đốt.
Hai cơ thể trần trụi ướt đẫm mồ hôi càng làm da thịt họ mềm mại mơn trớn đến kỳ lạ.