"Chuyện này thuộc hạ cũng đã kiểm tra rồi, Lý Đại Dũng lo lắng tiểu tử này lại xảy ra chuyện nên đã trói Lý Thanh Tử đưa đến tận đây, những hạ nhân khác cũng nói rằng hành trình suôn sẻ và không có gì bất thường xảy ra."
"Nếu là cao thủ, thay đổi diện mạo rất dễ dàng, đưa người nhà của hắn qua đây để nhận diện."
“Thuộc hạ rõ!” Tuy rằng Trần Ảnh cảm thấy Ly công tử cũng khá thú vị, nhưng nếu ngươi có ý đồ xấu, vẫn phải giống như các vị phu nhân và thiếu gia trước đó, nhanh chóng phải tìm ra nguyên nhân, đến lúc đó, gϊếŧ hay tha đều do vương gia quyết định.
“Thưa ngài,” Quản gia chợt nghĩ ra điều gì đó nên xen vào: “Khi Lý công tử được đưa đến đây, những người đi cùng nói rằng Lý công tử trước đó đã vô tình rơi xuống nước, tỉnh dậy đã quên sạch mọi chuyện, không biết viết và tính cách trở nên khác biệt so với trước đây.”
“Trần Ảnh, hắn không viết được sao?” Từ Ly Thần hỏi.
"Không, Lý công tử hình như biết rất nhiều chữ, mặc dù nét chữ có vẻ như mới bắt đầu học viết gần đây." Đã được viết những từ như “kẻ trộm, sát thủ, thương nhân, tướng lĩnh, kẻ tung hứng, kẻ thống trị, người xây dựng và trụ trì”, thuộc hạ không biết những từ này có ý nghĩa gì?.
"Thuộc hạ suy đoán Lý Thanh Tửu bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ, hẳn là không biết chữ nhưng Lý Đại Dũng sợ vương gia trách tội, khi Lý Thanh Phương chết, nên để Lý Thanh Tửu thay thế."
Khi mỗi nữ nhân và nam nhân vào vương phủ, với tư cách là người quản gia, ông sẽ nói điều cấm với họ: "Ở đây chúng ta chỉ có một quy tắc, những kẻ không tuân lệnh vương gia sẽ chết." Khi những người đó nghe thấy câu này, một số sợ hãi, một số cảm thấy tội lỗi, và một số trả lời đồng ý với nụ cười thân thiện. Tuy nhiên, Lý công tử thì không có bất kỳ phản ứng nào, vẻ mặt thờ ơ như thể chỉ nói "bữa tối nay ăn gà", điều này khiến quản gia ta rất ấn tượng.
"Được rồi, khi nào người nhà của hắn tới thì cho ta biết." Từ Ly Thần càng ngày càng có hứng thú với Lý Thanh Tửu này, hắn đang mong chờ vẻ mặt bình tĩnh của Lý Thanh Tửu kia có suy sụp hay không khi nhìn thấy người nhà họ Lý xuất hiên.
"Tiếp tục theo dõi hắn, đừng làm hắn sợ hãi, nếu hắn có liên hệ với ai hãy báo ngay với ta”.
“Thuộc hạ, rõ!” Nói đến đây, Trần Ảnh nhớ tới một chuyện. "Thưa vương gia, Trương công tử đến thăm Lý công tử vài ngày trước."
"Ồ?"
Hắn biết sau khi được thị tẩm thì những nam sủng sẽ đến thăm nhau, trên danh nghĩa là kết nối với nhau, nhưng thực chất đang thăm dò thực tế. Đối với nam sủng được sủng ái, đương nhiên ai cũng muốn hỏi vương gia thích công tử như thế nào, hoặc là hỏi bí quyết lấy lòng vương gia, cho nên nơi ở Trương Hiểu Nguyệt ngày nào cũng đông nghịt người đến thăm, hắn cũng rất vui vẻ đối phó với những nam sủng này.
Đối với việc đích thân đến thăm người khác, theo như Từ Ly Thần biết, thông thường sau khi thị tẩm một nam sủng mới, Trương Hiểu Nguyệt sẽ đến gặp vị thiếu gia đó, giống như để chắc chắn rằng bên kia sẽ không gây bất lợi gì cho mình.
Từ Ly Thần căn bản không có hứng thú với những này phi tầm hay nam sủng công khai tranh đấu, chỉ cần không có chuyện gì lớn xảy ra thì hắn mặc kệ. Nhưng liên quan đến tên kia, hắn cũng có chút hứng thú, mặc dù có lẽ là Lý Thanh Tửu khiêm tốn nghe Trương Hiểu Nguyệt khoe khoang, ba hoa.
"Sau đó?"
"Hai vị thiếu gia... trò chuyện rất vui vẻ! Trước khi Trương công tử hình như có nhận lễ vật từ Lý công tử."
Trò chuyện vui vẻ?
Trước khi nhìn thấy hắn, đã muốn trốn tránh, nhưng đến ngày thị tẩm, Lý Thanh Tửu giống như một nữ nhân bị ép phục tùng, từ đầu đến cuối không có biểu hiện vui mừng hay lời nói nịnh nọt, khi thị tẩm xong, hắn chỉ nhìn một cái rồi thở dài "Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc". Đây là lần đầu tiên Từ Ly Thần gặp trường hợp như vậy.
Lý Thanh Tửu không phải chán ghét thân phận nam sủng này sao? Thấy hắn thì tránh xa như rắn rết, còn gặp Trương Hiểu Nguyệt thì ninh nọt là sao???
Được rồi! Gửi một cái gì đó? Vấn đề ở đây là gì!
"Gửi cái gì?"
"Hình như một chiếc đệm và ít thức ăn."
"Chiếc đệm?"
"Đúng vậy, Lý công tử vốn là ngồi một mình, nhưng Trương công tử vừa tới liền nhiệt tình đưa đệm cho hắn, tựa hồ còn nói Trương công tử cần hơn."
Từ Ly Thần: "..."
"Vương gia, tối nay truyền vị công tử nào thị tẩm? " Quản gia lúc này vô cùng ân cần hỏi.
"...Lý, Thanh, Tửu!" Từ Ly Thần nhẫn nại giận giữ mở miệng.
"Nô tài, rõ!"
----------------
Chào mọi người, những chương sau là chương vip, mọi người đọc ủng hộ nhóm dịch ạ, hoặc đợi dịch xong rồi mua combo cho tiết kiệm.
Truyện rất hay, hành trình bẻ cong thành thụ của nhân vật chính, những bình luận của cư dân mạng.
1. 看到那些靠背喔之類的吐槽挺喜歡的,家鄉的感覺🤣,但王爺跟那麼多人搞過所以我沒有很喜歡他,只能不斷催眠自己他不會得性病,然後受真的是太好笑了,你確定你30歲嗎?其實這部挺好看的啦,文荒可以看,感情線普普通通,肉很香 Tôi rất thích bối cảnh này, có cảm giác cổ đại, nhưng vương gia quan hệ với rất nhiều người, tôi không thích cho lắm, nhưng câu chuyện rất buồn cười, đặc biệt là những câu văn, có chắc chắn nhân vật chính đã 30 tuổi rồi không? Thực ra truyện này cũng khá hay, cốt truyện lạ và thú vị, thịt rất thơm.
2. 想當初在網頁上看沒想到這邊終於出來了,就來按爪印再看一遍,每次看都覺得很搞笑 Lúc đầu vô tình đọc trên mạng, nghĩ đọc cho vui thôi, ai ngờ buồn cười như vậy.
3. 笑到肚子痛~~ Cười đau cả bụng~~
4. 好笑又好看 沒心沒肺的小受 有一堆後宮的攻 雖然過程並不是很順利 但後面真的甜 超喜歡小月 阿順 阿聰 四個一起打牌話癆 超可愛的 章結局 可以去網路上查 不錯的短文 Vừa buồn cười lại vừa hay, không tim không phổi nhân vật thụ, nhưng quá trình bẻ cong không thật sự thuận lợi của nhân vật công, nhưng lại rất ngọt, tôi thích Hiểu Nguyệt, A Thuận, A Trọng, bốn người chơi bài cũng nhau câu văn thật buồn cười, kết cũng rất ngọt.