Sau Khi Xuyên Không Nhất Định Phải Khiêm Tốn

Chương 21: Nghi ngờ của Từ Ly Thần

Từ Ly Thần vừa trở về từ cung điện.

Mỗi tháng hắn sẽ tìm vài ngày vào cung gặp đệ đệ hoàng đế của mình, năm năm trước phụ thân thoái vị đã truyện ngôi cho đệ đệ lên làm hoàng đế, vị phụ thân này cũng giống như hắn, tràn đầy tình cảm với nam nhân.

Thật ra theo lẽ thường, hắn là con trưởng nên nối ngôi, nhưng khi còn nhỏ học làm hoàng đế được thầy giáo dạy dỗ, bảo hắn phải chấp nhận tất cả chúng sinh, bao gồm tất cả mọi thứ, làm hoàng đế phải biết bao dung vị tha và biết tàn nhẫn khi cần. Theo thời gian, hắn lớn lên mới biết tính cách của mình không thích hợp với việc làm hoàng đế.

Năm năm trước, vì vướng vào một đoạn tình cảm với nam nhân, phụ thân hắn đã thoái vị ở tuổi ba mươi lăm và truyền ngôi cho nhị hoàng tử. Đệ đệ của hắn mặc dù không bình tĩnh thông minh hơn hắn, nhưng ít nhất đệ cũng hiểu được sự quyết đoán và tàn nhẫn mà một vị vua của một quốc gia nên có. Tuy nhiên, đệ đệ lúc đó mới mười bốn tuổi vẫn còn hơi lo lắng về việc thừa kế ngai vàng nên cầu xin phụ hoàng để huynh trưởng giúp đỡ.

Cho đến tận bây giờ, tuy rằng hắn không cần mỗi ngày cùng hoàng thượng tiến vào thư phòng thảo luận quốc sự, nhưng một số quyết định khó khăn, hoàng đế vẫn sẽ phái người trực tiếp đưa thư hỏi ý kiến hắn.

May mắn thay, phụ hoàng chỉ sinh ra hai hoàng tử, điều này tránh được sự hỗn loạn của các triều đại trước đây huynh đệ hoàng gia tranh giành ngôi vị.

Điều này có lẽ liên quan đến sở thích nam nhân của phụ thân! Phụ thân trị vì mười năm, chỉ có hai vị phi tần mang thai, cho nên tuy rằng hắn cùng đệ đệ khác nương, nhưng quan hệ lại rất hòa thuận.

Và Từ Ly Thần dường như được thừa hưởng sở thích nam nhân của phụ thần. Mặc dù không phải là không lên giường được với nữ nhân, nhưng hắn vẫn cảm thấy rằng chinh phục một nam nhân và để họ rêи ɾỉ, thở hổn hển và cầu xin sự thương xót bên dưới hắn sẽ khiến hắn thỏa mãn hơn.

“Vương gia, ngài có muốn gọi thiếu gia nào bồi ngài tối nay không?” Quản gia mặt không đổi sắc hỏi vương gia đang dựa vào lưng ghế suy tư. Hắn biết vương gia sau khi từ trong cung trở về, nhất định sẽ gọi một nam sủng tới hầu hạ.

Từ Ly Thần trả lời có, đang suy nghĩ xem hôm nay nên gọi cho ai. Những lần trước, vào những lúc như thế này, hắn luôn gọi Trương Hiểu Nguyệt đến hầu hạ. Trương Hiểu Nguyệt đẹp trai, ăn nói khéo léo, nhạy bén, cơ thể nhạy cảm, biết cách ứng phó khi tiến và lùi, hiện đang là nam sủnh được yêu thích nhất.

Nhưng vào lúc này, trong đầu hắn lại xuất hiện một khuôn mặt rất bình thường khác.

"Trần Ảnh, tên kia gần đây thế nào?"

“Chủ nhân, mấy ngày nay Lý công tử đều ở trong viện, cũng không có làm cái gì.” Trần Ảnh cùng chủ tử từ trong cung trở về, trở về phủ đã đi thu thập tin tức, trong trường hợp khẩn cấp. Mấy ngày nay, ngoại trừ những việc vẫn luôn diễn ra, vương gia rất ít khi nhờ hắn theo dõi điều tra một người nào đó, nên không cần hỏi cũng biết người mà vương gia nói tới là ai.

"Vậy ngươi đã tra ra lai lịch của hắn chưa?"

"Thuộc hạ đã kiểm tra rồi, đúng là hắn từ trong nhà của Lý Đại Dũng đến, thuộc hạ đã hỏi qua một số người hầu, tướng mạo mà họ miêu tả quả thực rất phù hợp với tướng mạo của Lý công tử."

"Lý gia chưa từng có người hoài nghi hắn sao?"

Theo điều tra trước đây của Trần Ảnh, Lý Thanh Tửu là người dè dặt và sống nội tâm, khi nhìn thấy những nam sủng khác, hắn luôn tỏ thái độ rút lui, ngay cả khi bị chế giễu và trêu chọc thì hắn cũng không quan tâm.

Hơn nữa, hắn không trang điểm cũng không ăn diện, mỗi ngày đều ăn mặc giống người hầu của mình, cùng lắm là chất vải tốt hơn một chút, có vẻ như hắn không hề để ý đến thân phận nam sủng của mình.

Khi những người khác đang cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của vương gia và khiến người nhớ đến họ, thì Lý Thanh Tửu đang cố gắng hết sức để che giấu bản thân, cố gắng hết sức để khiến bản thân biến mất ... Thật đáng tiếc khi hắn biến mất không đủ nhanh vào một buổi chiều ngày hôm đó.

Trần Ảnhr cũng cho biết, hắn thường không mở mí mắt hoàn toàn, cố tình tỏ ra bơ phờ và buồn ngủ trước mặt người khác, để những nam sủng khác giảm bớt ác cảm với hắn, đổi lấy cuộc sống yên bình và nhàn nhã. Người như vậy sao có thể là một thiếu niên mười sáu tuổi từ nhỏ được bị bỏ rơi và bị coi như người hầu suốt ngần ấy năm?

Lý Thanh Tửu này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, hơn nữa, Lý Thanh Tửu này chưa chắc đã là Lý Thanh Tửu khi xưa.

“Trên đường tới đây có xảy ra chuyện gì kỳ lạ sao?” Từ Ly Thần suy đoán, tuy rằng hắn quả thật là người Lý gia, nhưng có lẽ là nửa đường bị đổi người. Rốt cuộc, có hơn chục nữ nhân và nam nhân vào phủ của hắn, để làm phi tầm và nam sủng, nhưng mục đích của mỗi người cần phải được điều tra chắn chắn.

----------------------