Trương Hiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt trước mặt mà ớn lạnh, nghĩ đến ánh mắt ngưỡng mộ của đối phương hắn không khỏi rùng mình. Người này không chỉ giúp hắn chuẩn bị đồ ăn nhẹ cùng trà, còn để hắn ngồi trên chiếc ghế đệm duy nhất... Mà này, đệm không có vấn đề gì chứ?
Nhớ lần trước đi thăm một công tử vô tình được vương gia nhìn trúng rồi sủng ái, được vương gia cho rất nhiều bạc, lúc hắn đến chơi đến trà cũng không có, còn làm vẻ mặt kênh kiệu bảo “Phải hầu hạ vương gia nên không có thời gian bồi ngài, xin Trương công tử tạ lỗi”, kết quả sau này tên công tử kia công được vương gia triệu kiến nữa.
Lần này Trương Hiểu Nguyệt đối với việc này có chút ấn tượng, bình thường mọi người đều sẽ thảo luận về những thiếu gia khác, mắng những người không vừa mắt, ví dụ như Lý Thanh Tửu này, dung mạo bất phàm, tính cách nhát gan, thân hình mảnh khảnh, động tác thì thô lỗ, nói trắng ra nô tài bên cạnh hắn trông giống chủ nhân hơn!
“Hừ!” Trương Hiểu Nguyệt hắng giọng, nghĩ rằng hắn không thể tiếp tục im lặng như thế này. "Ngươi. . . Mấy ngày trước được vương gia sủng ái?"
Lý Thanh Tửu nở nụ cười cứng đờ, sau đó tựa hồ đang suy tư cái gì, một lúc sau mới lộ ra một cái cực kỳ giả dối nụ cười, cúi đầu nhìn bàn chân nói: “Là vương gia...không chê đệ”.
Yo, hắn vẫn còn lịch sự.
"Từ giờ chúng ta sẽ là một gia đình, hãy chăm sóc lẫn nhau!"
"Vâng vâng vâng, từ nay về sau xin chiếu cố đệ!" Lý Thanh Tửu cung kính đáp, sau đó lấy một chút đẩy đồ ăn vặt trên bàn về phía Trương Hiểu Nguyệt. "Cái này đệ lần trước mua ở thương nhân, ăn rất ngon, huynh ăn đi, Nguyệt ca ca."
Khóe miệng Trương Hiểu Nguyệt giật giật.
"Nguyệt ca ca" cái gì, gọi hắn ân cần, lại khách khí như vậy, muốn hắn "quan tâm nhiều một chút", là muốn hắn trước mặt vương gia nói mấy câu tốt đẹp sao?.
Trương Hiểu Nguyệt cười thầm trong lòng, rồi giả vờ lấy đũa gắp một miếng kẹo trái cây nhỏ cho vào miệng.
Chà, nó khá ngon.
"Ngon lắm đúng không?" Lý Thanh Tửu không biết làm thế nào để nhận ra suy nghĩ của mình, kích động và tự hào nói: "Lần trước đệ đã mua nhiều loại. Tuy rằng nó trông không đẹp lắm, nhưng sau ăn vào khiến người ta có dư vị vô tận, muốn ăn mãi không thôi!”
Hắn nhớ rằng khi hắn còn rất nhỏ, trước khi cha hắn mắc một khoản nợ cờ bạc rất lớn, và khi mẹ còn sống, ngôi nhà thường đầy đồ ăn vặt và đồ chơi. Nhưng kể từ khi cha hắn nghiện cờ bạc vào năm lớp hai của trường tiểu học, gia đình họ đã thay đổi chỉ sau vài tháng, kể từ đó, đồ chơi và đồ ăn nhẹ dường như nằm ngoài tầm với của hắn, vì vậy, đối với thức ăn hiếm khi nhận được, hắn luôn nếm nó một cách cẩn thận.
Theo thời gian, hắn thậm chí còn thấy rằng mình có thể ăn những món ăn ngon. Bất cứ khi nào giới thiệu cho người khác những gì hắn cho là ngon, thường nhận được phản hồi ngạc nhiên hoặc tán thành.
May mắn thay, vị giác của Lý Thanh Tửu không tệ, vì vậy mà món đặc sản nhỏ này có thể mời khách....
Sau khi nghe những gì hắn nói, Trương Hiểu Nguyệt đã có một suy nghĩ khác.
Cái gì "Nhìn không ngon, nhưng ăn xong lại khiến người ta nhớ nhung vô tận", chẳng phải là ẩn dụ cho chính mình sao?
"Ta cảm thấy ngươi khách sáo, cho nên để ta nói cho ngươi biết sự thật!" Trương Tiểu Nguyệt buông đũa xuống, bình tĩnh nói. "Ở nơi như thế này, nếu ngươi không đẹp mắt, ta cho dù muốn "quan tâm ngươi nhiều", nhắc tới có thể vương gia cũng sẽ không nhớ tới ngươi! Ta nghĩ ngươi cũng không nên quấy rầy, nhiều lắm chỉ là trong yến hội có cơ hội xuất hiện trước mặt vương gia, sau đó ta tùy tình huống giúp ngươi nói chuyện!”
Lý Thanh Tửu hoàn toàn không hiểu làm thế nào mà chủ đề trong nháy mắt lại chuyển từ "đồ ăn" sang "nam sủng", hắn mơ hồ cảm thấy tràn ngập hiểu lầm. Và khi nghe Trương Hiểu Nguyệt nói rằng sẽ giúp hắn nói chuyện trước mặt vương gia, làm hắn sợ hãi đến mức không thể đứng dậy.
Trời ơi, xin đừng ~~
Tiếng kêu trong lòng suýt nữa lộ ra trên mặt, A Thuận ở bên cạnh nhìn thấy liền vội vàng kéo y phục của hắn, sau đó hắn mới nhớ tới thị vệ giấu mặt nên mới bình tĩnh lại một chút.
Trương Hiểu Nguyệt tự hỏi tại sao Lý Thanh Tửu lại đứng dậy với ánh mặt kinh hoàng và rơm rớm nước mắt? Những nam sủng khác đều biết đây chỉ là lời nói suông, chẳng lẽ hắn lại coi trọng?
Không, ai sẽ coi trọng kiểu hứa hẹn suông này? Cho dù Lý Thanh Tửu ngay từ đầu không biết, nhưng có A Thuận lão nhân gia nô dạy dỗ, hắn hẳn là có chút hiểu rõ!
“Cám ơn Nguyệt ca.” Lý Thanh Tửu nhịn không được muốn bắt lấy Trương Hiểu Nguyệt, chân thành nói: “Không cần làm như vậy.”
Hắn chỉ là cố hết sức khéo léo nói: “Vương gia là bận rộn công việc, sao mà để ý đến một tên nam sủng như đệ? Hơn nữa, đệ tướng mạo tầm thường, kiến
thức nông cạn, trình độ đần độn, phong cách khó hiểu, không có việc gì làm. Còn huynh thì khí chất xuất chúng, làm sao mà để huynh nhắc nhở vương gia được?”.
Lời lẽ thật hùng hồn, câu nào cũng đẫm máu! Đây thực sự là nói về chính mình? Hay là hắn lại có lời lẽ gì đó, còn có ẩn dụ khác? Trương Hiểu Nguyệt cảm thấy rằng hắn sắp bị Lý Thanh Tửu làm cho bối rối! Hắn nghi ngờ nhìn thiếu niên bình thường trước mặt.
-------------------------