Sau Khi Xuyên Không Nhất Định Phải Khiêm Tốn

Chương 18: Có người tìm đến cửa

"Sau này chúng ta cần phải mở rộng tầm mắt, luôn chú ý xung quanh có phiền toái gì hay không..."

"Thiếu gia, mở rông tầm mắt là gì?" A Thuận nghi hoặc xen vào hỏi.

"Đó chỉ là một phép ẩn dụ mà thôi! Tóm lại, nếu ngươi phát hiện ra rằng ai đó đang theo dõi chúng ta, chỉ cần kéo áo ta để nhắc nhở ta, hiểu không?"

"Nhưng, nô tài chưa bao giờ thấy ai xung quanh mình ..." A Thuận lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

... Không sai, hắn ở chỗ này đã hơn mười ngày, trừ các công tử và nô tài khác, hắn chưa từng gặp qua kẻ lạ mặt nào vởn vơ quanh đây.

"Chẳng lẽ bọn họ đều ẩn thân?" Lý Thanh Tửu nhớ tới trước kia xem qua phim truyền hình cùng truyện tranh tiểu thuyết, tựa hồ có nhân vật thần bí, chủ nhân chỉ cần búng tay một cái, liền có thể từ trong hư không hiện ra.

Nếu đáng sợ như vay, thì hắn sẽ phải thay đổi kế hoạch của mình trong tương lai.

“A Thuận, nghe cho kỹ.” Hắn nặng nề đặt một tay lên vai A Thuận, nghiêm túc nhưng cũng mềm giọng nói: “Tuy rằng chúng ta không nhìn thấy bọn họ, nhưng họ vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta.”

"Nghe đáng sợ quá, thưa thiếu gia..." A Thuận lùi lại rồi thì thầm.

"Biết sợ thì tốt, nếu như chúng ta nói bậy hoặc làm bậy, bị truyền tới tai vương gia, kết cục sẽ rất bi thảm!"

"Giống như ngài?"

"Không nên hỏi!" Lý Thanh Tửu cả giận nói. Nếu không phải để tự kiểm điểm bản thân, hắn sẽ không muốn nhớ lại kết cục bi thảm và đáng sợ đó chút nào. Có thể đối với các nam sủng khác thì đó là kỉ niệm đẹp, nhưng với hắn thì không có cảm giác nào khác ngoài “Đau, đau, đau” và “Thằng khốn này làm đủ chưa?”.

"Trước quản gia nói ngươi hầu hạ mấy vị thiếu gia, cũng đã ở chỗ này mấy năm, hẳn là biết loại người nào dễ được sủng ái và dễ thất sủng." Lý Thanh Tửu càng thì thầm. "Mấy ngày nay chúng ta nghiêm túc thảo luận một chút, nên làm cái gì bây giờ?"

Hừm, hắn đã xem rất nhiều phim truyền hình, tiểu thuyết võ hiệp! Cho dù chủ nhân mạnh mẽ đến đâu, mà không cẩn thận thì nhất định sẽ xảy ra một chút bất cẩn, hắn không tin với kế hoạch rõ ràng của mình mà không đối phó lại được với tên vương gia đồng tính kia.

Lý Thanh Tửu trong lòng đắc ý cười, thầm nghĩ mình thật thông minh nghĩ ra biện pháp đối phó!

Chỉ là cuộc sống hàng ngày bao hàm rất nhiều mặt, hoàn cảnh chốn hậu cung cũng có nhiều biến số, hắn phải suy tính dài hạn, cân nhắc mọi khía cạnh mới có thể thể hiện trọn vẹn ảo tưởng như trong các bộ phim truyền hình “Nam chính bình thường được yêu thích”.

Tuy nhiên, trước khi hắn quyết định đi theo con đường đó, tốt hơn hết là đừng hành động hấp tấp!

Vì vậy, lại ba ngày sau, tuy rằng có thể xuống giường, nhưng Lý Thanh Tửu mỗi ngày vẫn ở trong viện, giả bộ ngây người, suy nghĩ sau này sẽ làm như thế nào, đem những cái này, cái kia mà hắn làm ra giấu kín để không cho các thị vệ ẩn thân báo với vương gia.

Tình huống lý tưởng nhất đương nhiên là "Báo cáo vương gia, nam nô kia cũng giống như mọi người, không có hành động gì kỳ quái cả".

Tuy rằng lúc đầu vô tình để lại ấn tượng với vương gia, nhưng hắn tin rằng vào một ngày nào đó, dưới sự ngưỡng mộ của nhiều nam sủng và phi tần khác, vương gia sẽ nhanh chóng quên mất sự tồn tại của hắn, hoạt động thị tẩm mỗi tháng luân phiên nhau, còn một tháng nữa sẽ đến phiên hắn, hắn cũng không quá lo, hơn nữa một người có thể được sủng ái mấy ngày, mấy năm?!

Lý Thanh Tửu trong lòng cảm tạ những bộ phim truyền hình tranh đấu mà hắn xem qua, quyết định sau này có cơi hội gặp lại sẽ chân thành lễ phép với bọn họ, những người đó thật sự đã viết nên những tác phẩm hay, thật sự là quá tốt, bọn họ là ân nhân của hắn!

Cho nên mấy ngày nay hắn đều không xuất môn, hai cửa đều đóng, tận lực giảm thiểu tiếp xúc với người khác, miễn cho sinh ra phức tạp. Nói chuyện với A Thuân thì thầm bên cạnh giường, vì sợ bị nghe lén. Chống đẩy cố định hàng ngày được đổi thành thực hiện trên giường sau khi tắt nến trước khi đi ngủ.

Đáng tiếc trời không chiều ý người, không ra ngoài thì sẽ có người khác tìm đến cửa.

Chiều hôm nay, khi hắn và A Thuận đang ngẩn người trong viện (thực ra là đang nhỏ giọng thảo luận), một tiếng hét lanh lảnh của một người đột nhiên từ ngoài viện truyền đến.

"Lý công tử, nô tài là A Thông, công tử nhà ta Trương Hiểu Nguyệt tới thăm ngài, không biết có tiện cho ngài không?"

Trương Hiểu Nguyệt, hiện tại là nam sủng được yêu thích nhất của Từ Ly Thần... Chà, hắn đến đó không phải là ân huệ lớn của Lý Thanh Tửu sao?

Lý Thanh Tửu từ trên ghế nhảy dựng lên.

"A Thuận, nhanh lên, lấy ra một ít kẹo trái cây và thịt khô chúng ta mua lần trước! Còn trà, trà nữa! À để hắn ngồi trên đệm của ta đi, hắn cần hơn ta..."

-------------------