Tôi Thật Sự Không Muốn Kết Hôn Hợp Đồng Với Đại Lão

Chương 7: Một mét tư

Chương 7: Một mét tư

Thịnh Minh Trĩ bực mình nhìn tin nhắn Lục Gia Diên gửi cho, thở ra một hơi thật dài.

Sau đó, cậu lạnh nhạt nhìn tòa cao ốc Kim Mậu Quốc Tế ngoài cửa xe mà họ vừa đi qua – quà ra mắt ông cụ nhà họ Lục tặng cho Thịnh Minh Trĩ khi cậu kết hôn với Lục Gia Diên.

Tòa cao ốc tọa lạc ở vị trí đắc địa của Vân Kinh, cao chọc trời, xa hoa lộng lẫy.

Ừm, nhìn nhiều một chút.

Nguôi giận.

Thịnh Minh Trĩ nở một nụ cười xã giao, hầm hừ nã pháo vào hộp thoại trò chuyện:

“Thưa anh, xin hỏi anh mua khăn lau kính to thế ở cửa hàng nào vậy? Anh định để đến về sau làm khăn bọc xác cho mình à…”

Cậu còn chưa gõ xong, WeChat đã hiển thị người bên kia đang trả lời.

Một tin nhắn gửi đến trước cả cậu.

Lục Gia Diên: “Nhưng rất đẹp.”

Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi gõ chữ của Thịnh Minh Trĩ bỗng đơ ra.

Cậu nhìn chằm chằm ba chữ này, như thể gặp ma. Cậu hoàn toàn không ngờ được rằng đại thiếu gia Lục Gia Diên vừa độc miệng vừa vạ miệng này lại có thể nói ra lời ngon tiếng ngọt như vậy.

Thịnh Minh Trĩ từng nghi ngờ rằng trong từ điển của Lục Gia Diên không có từ nào mang ý nghĩa khen ngợi.

Cậu mở bức ảnh chụp ở bờ biển của mình ra.

Thưởng thức hai giây, nghĩ bụng: “Xin trả lời câu nói thừa thãi của anh như sau, tôi vốn đẹp sẵn rồi. Thôi, xem như miệng đàn ông chó vẫn mọc ra được ngà voi.”

Di động lại rung lên. Cậu tắt ảnh đi, Lục Gia Diên lại gửi cho cậu tin nhắn mới.

“Nhưng lần sau đừng chụp nữa.”

Vài giây sau, người nọ mới thong thả nhắn tiếp một câu như đúng rồi: “Hoặc ra gửi riêng cho tôi.”

Thịnh Minh Trĩ: “…”

Ồ.

Anh là cái thá gì, anh đang dạy đời tôi đấy à?

Hà cớ gì bắt tôi gửi riêng cho anh? Dựa vào lượng vải trên người tôi nhiều ngang khăn lau kính của anh à?

Cậu mắng thầm trong lòng, song ngón tay đặt trên màn hình hơi khựng lại.

Giây tiếp theo, Thịnh Minh Trĩ chuyển trang theo tổ tiên mách bảo, chỉnh sửa quyền riêng tư của tập hợp chín ảnh chụp ở bãi biển Hawaii kia thành chỉ mình cậu xem được.

Mười phút sau, trên chiếc Maybach vẫn chạy băng băng, Thịnh Minh Trĩ đột nhiên cầm lấy di động, sửa từ chỉ mình cậu thành chỉ mình Lục Gia Diên có thể xem được.

Làm xong hết thảy, Thịnh Minh Trĩ thở phào, nghiêm túc nghĩ bụng: “Nếu Lục Gia Diên đã chặn hợp đồng điện ảnh và đại diện của Kiều Ngôn, vậy tôi cũng không phải không thể hào phóng đáp ứng nguyện vọng nho nhỏ của anh.”

.

Khi Thịnh Minh Trĩ về đến nhà, thời gian đã gần mười giờ tối.

Số 1 Tây Sơn vẫn tĩnh lặng như một bức tranh sơn dầu. Nửa tháng trôi qua, Thịnh Minh Trĩ vẫn có thể nhớ lại cái ngày cậu nhục đội quần ấy.

Mới vừa vào sân trước, Thịnh Minh Trĩ đã nhạy bén nhận thấy ngoài sân có thêm thứ gì đó.

Chiếc siêu xe lẽ ra phải ở yên trong gara, lúc này thình lình xuất hiện bên trái cổng ra vào.

Hơn nữa còn là một chiếc xe mới tinh mà Thịnh Minh Trĩ chưa từng trông thấy.

Cậu đột nhiên có một dự cảm.

Siêu xe dưới hầm gara nhiều hơn hai mươi chiếc, nhưng chiếc này hiển nhiên là Lamborghini mà Thịnh Minh Trĩ ao ước đã lâu, còn là mẫu đặt riêng, biển số xe là chữ cái đầu họ tên của cậu.

Giá thị trường sáu chục triệu.

Tầm nhìn dừng hình mười giây.

Thịnh Minh Trĩ khó nhọc dời mắt khỏi chiếc xe.

Hờ hờ, nghĩ cậu là ai? Cậu là loại đàn ông dễ bị tiền tài mua chuộc chắc?

Nếu Lục Gia Diên thật lòng muốn xin lỗi, làm hòa với cậu, ít nhất cũng phải vái lạy cậu hai cái nữa.

Cậu mới có thể hạ cố cho anh cơ hội hối cải, làm lại cuộc đời.

Song ý tưởng kiên định ấy bắt đầu lung lay khi Thịnh Minh Trĩ vào đến nhà, trông thấy chiếc đồng hồ Patek Philippe phiên bản đặt riêng được bày trên mặt bàn phòng khách.

Mặt đồng hồ màu xanh biển khắc hình mặt trăng và mặt trời, có sự liên quan mật thiết đến tên cậu[1].

Giá thị trường hai chục triệu.

Đúng lúc này, Lục Gia Diên đang đứng bên đảo bếp[2] đột nhiên xoay người, tay bưng một bát canh nóng hổi mới ra lò.

Sau đó vừa hay chạm mặt với Thịnh Minh Trĩ trong phòng khách.





Không khí trở nên hơi gượng gạo.

Thái độ của Lục Gia Diên tương đối tùy ý, anh nhướng mày, thong dong nhìn người bạn đời đã nửa tháng không gặp.

Hôm nay, Thịnh Minh Trĩ mặc một chiếc áo gió màu be, đai lưng bó lấy vòng eo thon gọn của cậu. Trông cậu vẫn cao quý như thường ngày, còn toát ra vẻ “Tôi không phải dạng vừa đâu”.

Kết quả, khi anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần tốn cả đêm để nói chuyện tử tế với ông giời con này, ông giời con bỗng chớp chớp mắt, gọi với giọng hồn nhiên, vô hại:

– Anh Gia Diên.

Lần cuối cùng Thịnh Minh Trĩ gọi “anh Gia Diên” là ba năm trước, khi cậu muốn một chiếc du thuyền trị giá năm trăm triệu đô-la.

Có điều, cách gọi này khiến Lục Gia Diên nhớ lại thời niên thiếu.

Khi ấy, ông giời con vẫn còn chưa kiêu ngạo như bây giờ.

Luôn chạy theo sau lưng anh, ngoan ngoãn gọi “anh Gia Diên”, vừa yên tĩnh vừa dễ bảo.

Nghe cậu gọi vậy, Lục Gia Diên nhướng mày cao hơn chút nữa.

Tự dưng tỏ vẻ ngoan ngoãn, không gian trá cũng là phường trộm cắp.

Ông giời con chỉ chiếc đồng hồ trên bàn:

– Đây là quà anh tặng cho em ạ?

Lục Gia Diên tựa người vào đảo bếp, ung dung nói:

– Không phải.

Thịnh Minh Trĩ không để ý đến câu trả lời của anh, cầm lấy đồng hồ một cách tự nhiên, sau đó nói bằng giọng vừa giả mù sa mưa vừa máy móc, vô cảm:

– Hay quá, em biết ngay là anh tặng em mà. Cảm ơn anh Gia Diên, em thích lắm, cho nên em tha thứ cho anh.

Ngọt nhạt đến không thể ngọt nhạt hơn.

Cho gã trai già Lục Gia Diên này buồn nôn chết.

Thịnh Minh Trĩ hiển nhiên mê tít chiếc đồng hồ mới, đeo vào cổ tay rồi ngắm nghía rất lâu, chẳng buồn nhìn Lục Gia Diên lấy một cái.

Mãi đến khi Lục Gia Diên đặt bát xuống, gõ nhẹ mặt bàn:

– Trò chuyện một lát?

Lúc này, Thịnh Minh Trĩ mới hoàn hồn, vẻ mặt hơi khó hiểu.

Tình chồng chồng nhựa giữa họ vốn được bồi đắp bằng tiền tài. Nay tiền đã đủ, Thịnh Minh Trĩ cũng rộng lượng tha thứ cho hành vi “nɠɵạı ŧìиɧ” của Lục Gia Diên, quãng đời còn lại chỉ giáo cái cc[3]. Anh lừa tôi, tôi gạt anh, cố gắng kéo dài cuộc sống hôn nhân lâu hơn chút nữa.

Có gì cần chuyện trò đâu?

Có lẽ là biểu cảm trên mặt cậu thể hiện quá rõ vẻ “Tôi chẳng có gì để nói với anh cả”, Lục Gia Diên bèn nói tiếp:

– Em không có gì muốn nói với anh à?

Thịnh Minh Trĩ khựng lại giây lát, nói:

– Nói rồi mà.

Nể mặt Patek Philippe, cậu làm ơn làm phước nhắc lại lần nữa:

– Cảm ơn anh.

Tám chục triệu đổi lấy lời cảm ơn chân thành, tha thiết, động lòng người.

Lục Gia Diên gật gật đầu:

– Đúng là em nên cảm ơn.

– …

Muốn chết à, lão cờ hó này.

Được đằng chân, lân đằng đầu.

Thịnh Minh Trĩ cảm thấy tâm trạng vừa được tám chục triệu vuốt xuôi của mình lại bị Lục Gia Diên châm cháy.

Ngay khi cậu nổi cơn tam bành, chuẩn bị đánh đòn phủ đầu gây hấn, cậu bỗng nghe thấy Lục Gia Diên lên tiếng:

– Minh Trĩ.

Hiếm khi, anh không gọi cả họ lẫn tên.

Hơi thở của Thịnh Minh Trĩ chững lại, đôi tai như nghe thấy tiếng tim đập của mình.

– Xin lỗi. Anh không biết chuyện của Kiều Ngôn. Hôm về nước, anh đến liên hoan phim Thượng Hải là để đón em.

Trong phòng tức thì lặng như tờ.

Vẻ mặt Thịnh Minh Trĩ đột nhiên hơi kinh ngạc, dường như vô cùng khó tin.

Phản ứng này hơi khác với dự đoán của Lục Gia Diên.

Với tính tình sĩ diện của Thịnh Minh Trĩ, hiển nhiên điều cậu để ý nhất chính là anh có scandal với người khác, không nể nang gì cậu, khiến cậu mất mặt.

Giờ anh đã giải thích rồi, cậu nên thoải mái mới đúng chứ?

Nhưng biểu cảm hiện giờ của ông giời con này là sao?

Điều anh nói đáng kinh ngạc lắm à?

– Sao thế?

– Không có gì. – Một hồi lâu sau, Thịnh Minh Trĩ mới ngơ ngác lên tiếng. Cậu nói một câu không hề đúng trọng tâm bằng vẻ khϊếp sợ – Hóa ra trong từ điển của anh có hai chữ “xin lỗi”.

Cậu cứ tưởng loại sếp lớn độc tài vừa tự đại vừa độc miệng vừa không coi ai ra gì như Lục Gia Diên chỉ biết nói “Em hài lòng với những gì mình thấy chứ?” hay “Ồ, chàng trai, em đã thành công hấp dẫn sự chú ý của tôi”.

Lục Gia Diên: …

Thì ra Kiều Ngôn bị mất dự án điện ảnh và đại diện thực sự là vì Lục Gia Diên.

Thịnh Minh Trĩ thoáng mừng thầm, song ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường. Sau đó, cậu “ừm” một tiếng trong họng, nói với vẻ lạnh lùng, quý phái:

– Nếu anh đã xin lỗi em rồi, em đành tạm chấp nhận quà xin lỗi của anh vậy.

Thế à?

Trông em không có vẻ “tạm chấp nhận” cho lắm.

Lục Gia Diên định đáp lại một câu theo phản xạ, nhưng nhớ ra mình vất vả lắm mới dỗ được ông giời con này, bèn nuốt lại hai câu này vào bụng, nở một nụ cười nhã nhặn, lịch thiệp.

Biểu cảm dối trá mà anh hay dùng này giả đến nỗi Thịnh Minh Trĩ muốn trợn trắng mắt.

Đừng vờ vịt nữa ông anh, diễn cho ai xem chứ? Oscar sẽ không trao giải nam diễn viên xuất sắc nhất cho anh, cảm ơn.

Có điều, sức mạnh của tám chục triệu không phải dạng vừa. Hơn nữa, Thịnh Minh Trĩ đã đói bụng cả chiều, lúc này lại được ăn bữa khuya do sếp Lục đích thân vào bếp, ông giời con bèn bỏ qua nụ cười đáng ghét của Lục Gia Diên, thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Một giờ sau, Thịnh Minh Trĩ đã quên sạch mâu thuẫn giữa hai người, hớn hở chạy đi thử chiếc Lamborghini mới cứng của mình.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là tạo dáng, chụp mấy trăm bức ảnh để khoe lên Weibo.

Là kẻ có tội, Lục Gia Diên hoàn toàn trở thành công cụ chụp hình của Thịnh Minh Trĩ – một chiếc gậy selfie đẹp trai.

Cuối cùng, một tháng sau khi Lục Gia Diên về nước, hai người đón chào phút giây hòa bình hiếm có.

Vì thế, nhìn anh chồng hờ đang chụp ảnh cho mình, Thịnh Minh Trĩ chợt nảy ra ảo giác, rằng thực ra cứ sống với nhau thế này mãi cũng không đến nỗi nào.

Dù sao Lục Gia Diên vừa giàu vừa đẹp trai, hơn nữa luôn giữ mình, lịch sử tình trường trước khi kết hôn với cậu là một tờ giấy trắng.

Mặc dù hầu hết thời gian, anh đều độc mồm độc miệng, nhưng điều này càng khiến sự dịu dàng của anh trở nên đáng quý.

Thịnh Minh Trĩ gần như đã quên lần cuối cùng Lục Gia Diên ôn hòa như vậy là khi nào rồi. Khi thu lại khí thế và vẻ lạnh lùng, xa cách, anh cũng chỉ như một người anh hàng xóm bình thường.

Song, mọi ảo ảnh đều tan biến khi trông thấy hình Lục Gia Diên chụp cho cậu.

Thịnh Minh Trĩ lạnh lùng nhìn mình chỉ có “mét tư” trong ảnh, sau đó, xóa, tiêu hủy hoàn toàn.

Không bị tắc mạch máu não mười năm thì không chụp nổi những bức ảnh thảm họa như vậy.

Sao cậu lại cảm thấy sống với Lục Gia Diên cũng không đến nỗi nào!?

Quả nhiên là vừa rồi não bị úng nước.

Ly hôn.

Không chịu nổi cuộc sống này nữa.

.

Đến tận lúc này, Lục Gia Diên vẫn không hiểu nổi, vì sao Thịnh Minh Trĩ mới giây trước còn khá vui vẻ mà giây sau đã lập tức xị mặt, bỏ lên tầng hai, để anh lại một mình.

Đã thế còn sập mạnh cửa, “rầm” một tiếng, vang vọng số 1 Tây Sơn.

Cho Lục Gia Diên thấy rõ rằng người bạn đời trẻ tuổi của mình đang rất chi là quạu.

Không chỉ vậy, Lục Gia Diên còn khiêm tốn thỉnh giáo, không ngại học hỏi.

Gửi một tin nhắn WeChat cho Thịnh Minh Trĩ giữa mười hai giờ đêm: “Sao thế?”

Nhìn tin nhắn anh gửi, Thịnh Minh Trĩ quả thực tức đến bật cười.

Lại còn sao thế!?

Anh còn mặt mũi hỏi!?

Tôi sao ấy à, tôi một mét tám bị anh chụp thành một mét tư!

“Cảm ơn anh ạ.”

Thịnh Minh Trĩ tức đến nghiến răng nghiến lợi, trả lời một cách dữ dằn: “Thân hình mét tám của tôi bị anh chụp thành mét tư.”

“?”

“Mét tám?”

Tin nhắn Lục Gia Diên gửi lại sặc mùi nghi ngờ, còn kèm theo một chút trào phúng.

Nhất là dấu chấm hỏi ấy, khiến Thịnh Minh Trĩ lại cảm nhận được sự phẫn nộ ban sáng.

Lục Gia Diên ung dung gửi tin nhắn: “Em đo bằng gì? Bằng mắt thường à?”

“Đo bằng gì kệ xác tôi!” Thịnh Minh Trĩ có cảm giác bị bóc mẽ, thẹn quá hóa giận, gửi hẳn tin nhắn thoại: “Anh chụp xấu bỏ mẹ!”

Lục Gia Diên còn thảnh thơi lý luận với cậu: “Thịnh Minh Trĩ, về lý mà nói, anh cao hơn em nửa cái đầu, chụp từ góc nhìn của anh, đúng là sẽ có kết quả như vậy thật.”

Thịnh Minh Trĩ bực đến không muốn nói chuyện với anh. Cậu nằm trên giường, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện ly hôn, phân chia tài sản.

Song khi cậu cho rằng Lục Gia Diên sẽ không nói thêm gì nữa, anh lại gửi một tin nhắn cho cậu:

“Gửi anh chỗ ảnh tối nay.”

Ảnh được chụp bằng di động của Thịnh Minh Trĩ, nếu là ảnh đẹp thì không sao, Thịnh Minh Trĩ rất sẵn lòng chia sẻ cho người khác.

Nhưng nếu muốn ảnh một mét tư của cậu rơi vào tay người khác, thế thì thà gϊếŧ quách cậu cho rồi.

Thịnh Minh Trĩ “hờ hờ” hai tiếng, mạnh miệng nói: “Sao tôi phải gửi cho anh? Không biết ảnh trai đẹp là kho báu của cả nhân loại à? Nhìn nhiều có thể kéo dài tuổi thọ.”

Một lát sau, Lục Gia Diên đáp với vẻ nhàn tản: “Chẳng phải có người chê anh già hay sao? Vừa hay cho anh xem nhiều một chút, kéo dài tuổi thọ.”

Thịnh Minh Trĩ: …

Thể loại ảnh mét tư xấu xí này, xem chỉ tổ giảm thọ, cảm ơn.

[1] Chữ “Minh” (明) trong tên Thịnh Minh Trĩ được ghép từ chữ “nhật” (日 – mặt trời) và “nguyệt” (月 – mặt trăng).

[2] Đảo bếp (hay còn gọi là bàn đảo bếp) là một dạng bàn bếp (có thể kiêm cả bàn ăn) được đặt giữa không gian bếp, không dựa sát vào tường.

[3] Chế từ câu “Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn”, là câu thường được dùng sau khi xác nhận mối quan hệ yêu đương.