Tôi Thật Sự Không Muốn Kết Hôn Hợp Đồng Với Đại Lão

Chương 6: Xin hòa

Chương 6: Xin hòa

Thịnh Minh Trĩ nghỉ hẳn nửa tháng, đi ăn nhậu chơi bời với Thẩm Linh, bay khắp thế giới.

Trạng thái WeChat được cập nhật mỗi ngày, lần nào cũng là tập hợp chín ảnh[1] chất lượng cao. Từ cực quang Na Uy, du thuyền riêng Hawaii, party thời trang Paris đến ban đêm trụy lạc ở Las Vegas, tất cả đều thể hiện rõ sinh hoạt cá nhân xa hoa, lãng phí của cậu ấm này.

Lượt like còn rất nhiều, toàn những con ông cháu cha nhựa mà cậu không quen biết, ngoài ra còn có người thân, họ hàng nhà mình.

Không có Lục Gia Diên.

Thịnh Minh Trĩ lật đi lật lại tường WeChat của mình rất nhiều lần, xem ít nhất ba lần.

Thẩm Linh không hiểu hành vi lạ lùng của cậu:

– Mày làm gì thế? Thưởng thức ảnh đẹp của mình?

Thịnh Minh Trĩ chính là kiểu người đăng ảnh selfie xong phải mở đi mở lại, mở tái mở hồi năm lần để ngắm nghía.

Nói xong, cô chợt ngộ ra vấn đề:

– Sao chồng mày chưa like?

Thịnh Minh Trĩ: …

– Ai bảo tao đang xem cái này?

– …

Thế mày đang làm gì, cầu ước với di động à?

Không ngờ Thịnh Minh Trĩ cũng để ý đến lễ tiết trong mối quan hệ nhựa này ra phết.

Lẽ nào “like bài đăng WeChat” là điều khoản được viết trong hợp đồng hôn nhân giữa hai người?

Thẩm Linh chỉ nhắc qua rồi thôi. Thịnh Minh Trĩ xem vài lần xong cũng cảm thấy tẻ nhạt.

Cậu chẳng để ý lắm Lục Gia Diên có like bài đăng của mình hay không, dù sao cuộc nói chuyện lần trước giữa họ cũng kết thúc trong căng thẳng. Sếp Lục trăm công nghìn việc, e là đã quên trong nhà còn một đối tượng cần chú ý từ lâu rồi.

Thịnh Minh Trĩ cười nhạo một tiếng, nhanh chóng quên đi nhạc đệm nho nhỏ này.

Nhớ đến tin nhắn Tiểu Vương gửi cho mình trước khi lên máy bay, Thịnh Minh Trĩ click mở Weibo đã để mốc nửa tháng, cẩn thận lựa chọn vài tấm hình phong cảnh đã đăng trên WeChat, sau đó kết hợp với một bức ảnh selfie lúc mình đi trượt tuyết ở Pháp.

Trang phục trượt tuyết không hề có vẻ đồ sộ khi mặc trên người cậu, mà càng tôn lên làn da trắng nõn của cậu.

Khuôn mặt diễm lệ, ngông nghênh trông rực rỡ tột độ giữa nền tuyết trắng xóa. Đương nhiên, chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá năm triệu tệ cũng lóa mắt không kém.

Ý đồ làm màu thiếu điều viết hẳn lên mặt.

Sau khi cẩn thận xác nhận phần nền phía sau không bị biến dạng vì chỉnh ảnh, cậu nhấn đăng bài.

[Thịnh Minh Trĩ: Non nước mây trời, bình dị và đáng yêu, ghi lại những mảnh ghép thời gian ]

Hình nền là siêu xe và du thuyền, sặc mùi khoe giàu.

Chưa đầy năm phút, anti-fan cũng như bình luận của Thịnh Minh Trĩ đã có mặt đúng hẹn.

“Occhos, tìm văn mẫu status hay trên Red[2] là ra ngay câu này của mày. Lần sau làm màu thì để ý chút.”

↳ “Cút

“Nửa tháng nay mày chết gí ở đâu đấy? Tao đã mua cả mộ cho mày rồi, nhớ tự thanh toán nốt phần còn lại.”

↳ “Mua ở đâu đấy, tao đi nhận hũ tro cốt của mày cho.”

“Dương thọ bị trộm mất à, mà ngần ấy thời gian không đăng Weibo?”

↳ “Đừng cắn bừa nữa, để tao nối lại số dương thọ trộm được cho mày.”

“Nói cho mọi người, để có được Patek Philippe và du thuyền xa hoa, thầy Thịnh không dựa vào bất cứ ai, đều là tự ăn cắp ảnh.”

“Có thể gom đủ nhiều hàng fake một lúc như vậy cũng chẳng dễ gì.”

“Bắn cho mình 5 tệ, mình hướng dẫn bạn cách tẩy trắng. Gửi bạn chiếc link: … Năm 2021, thời điểm tốt nhất để thu phục đảo Đài…”

“Cười ẻ, người làm màu thì thấy rồi, nhưng chưa từng thấy ai làm màu quá mức như vậy. Đừng bảo thực sự có người không biết Prince là quà cưới sếp tổng Thịnh Gia Lục Gia Diên tặng cho vợ mình nhé?”



Thịnh Minh Trĩ đã quen với những lời mỉa mai, châm chọc của anti-fan, vì thế không hề để bụng.

Cậu tiếp tục lướt xuống, bỗng nhiên trông thấy một tin xuất hiện ở phần bình luận.

Ngón tay lướt Weibo của Thịnh Minh Trĩ thoáng dừng lại.

“Hãm vừa thôi, Kiều Ngôn mới mất hai hợp đồng đại diện và một bộ điện ảnh, mày đăng Weibo vào đúng lúc này, sợ người ta không biết mày đang cà khịa à?”

Kiều Ngôn mất hợp đồng đại diện và điện ảnh?

Thịnh Minh Trĩ tức thì tỉnh như sáo.

Cậu trả lời bình luận với vẻ cười trên nỗi đau của người khác:

“Rất tiếc khi được biết đến cậu ta bằng cách này

Chửi nhau trên mạng, sao xịt hạng F chẳng có gì phải sợ.

Mới trả lời bình luận xong, ngay giây sau đó, Thịnh Minh Trĩ đã nhận được gợi ý tin tức của Weibo:

[Báo Ngỗng: Nghệ sĩ hai chữ, mở đầu bằng chữ K năm nay không ký được hợp đồng với Hòa Mộc, miếng bánh điện ảnh cũng vuột khỏi tay ]

Cách gọi “nghệ sĩ hai chữ, mở đầu bằng chữ K” quả thực không khác gì không che.

Là đối thủ không đội trời chung của nghệ sĩ hai chữ, người nọ có hóa thành tro, Thịnh Minh Trĩ cũng nhận ra. Chẳng Kiều Ngôn thì còn ai vào đây nữa.

Phần bình luận đã cãi nhau ỏm tỏi.

“Alo alo, các chị fan tâng bốc Kiều Ngôn trước kia ơi? Ra đây đi vài bước nào?”

“Chắc đắc tội với ai đó rồi, mất liền hai miếng bánh.”

“Nghe nói mất cả hai hợp đồng đại diện, hóng.jpg”

“Cười ngất, đám fan Thịnh cười nhạo Kiều Ngôn dưới bình luận núp kỹ chút, đừng tưởng không ai biết idol bọn mày là ai

Câu cuối cùng là bình luận mỉa mai của fan Kiều Ngôn.

Chiều hướng bình luận bắt đầu thay đổi:

“?”

“Phát ngôn của mày đúng là một sự nhục mạ.

“Tôi vấy bẩn rồi, tôi bị cộp mác là fan Thịnh Minh Trĩ.”

“Thịnh Minh Trĩ chỉ có anti, không có fan, mong mọi người đều biết.”

Thịnh Minh Trĩ ngó lơ bình luận của anti-fan, chỉ đọc những bình luận chọc ngoáy Kiều Ngôn.

Trang kết quả tìm kiếm của Kiều Ngôn trên Weibo lúc này toàn những bài đăng đòi quyền lợi của fan. Có người tag đoàn làm phim yêu cầu làm sáng tỏ, có người tag tài khoản chính thức của Hòa Mộc đòi lời giải thích, banner nền trắng chữ đỏ phủ khắp như spam, khiến người xem đau cả mắt.

Thịnh Minh Trĩ hóng say sưa, trang kết quả tìm kiếm hiện thời được làm mới xoành xoạch.

Một status bỗng rơi vào tầm mắt cậu:

[Adu, một phút trước tìm kiếm từ khóa về Kiều Ngôn và CEO Thịnh Gia, thấy tất cả đều đã biến mất, xỉu ngang. Ngay cả bài đưa tin cũng mất rồi ]

Thịnh Minh Trĩ sửng sốt.

Cậu lập tức nhấn vào ô tìm kiếm, gõ tên Kiều Ngôn. Những từ khóa kèm theo toàn là “Kiều Ngôn chấm dứt hợp đồng”, “Kiều Ngôn công khai chuyện tình cảm”, “Kiều Ngôn ăn sinh nhật ngọt ngào với Hoắc Vũ Triết”.

Từ khóa “Kiều Ngôn – CEO Thịnh Gia” vốn treo trên đầu danh sách tìm kiếm đã biến mất hoàn toàn.

Tựa như status này nói, Thịnh Minh Trĩ lại tìm kiếm những tin liên quan đến Kiều Ngôn, bài đăng đồn đoán về chuyện bao nuôi vốn lan truyền rộng rãi trên mạng cũng đã không còn nữa.

Lại tìm kiếm tên CEO Thịnh Gia, kết quả chỉ hiển thị một vài quyết sách lớn sắp tới của Thịnh Gia và tin Lục Gia Diên về nước.

Kéo tiếp xuống chính là tin về đám cưới giữa cậu và Lục Gia Diên.

Là nhân vật có máu mặt của giới tài phiệt, Lục Gia Diên vô cùng kín đáo trên mạng, gần như không thể tìm ra bất cứ ảnh nào về anh. Bức ảnh nhòe nhoẹt duy nhất chính là ảnh được chụp trong hôn lễ với cậu ba năm trước.

Trái ngược với đó, ảnh chụp và phốt của Thịnh Minh Trĩ đã tràn lan trên mạng.

Nhưng có lẽ chẳng ai ngờ được sao xịt hạng F này chính là cậu ấm “ngậm thìa vàng” từ khi mới chào đời của Ngân hàng Minh Thần kiêm bạn đời hợp pháp của CEO Thịnh Gia.

Tìm kiếm xong, cõi lòng Thịnh Minh Trĩ hơi khác lạ.

Không thể nào.

Chẳng lẽ là lão già Lục Gia Diên kia xóa bài?

Lão ấy có ý gì?

Chủ động làm hòa với mình?

Cách lấy lòng gà đến mức Thịnh Minh Trĩ hơi khinh bỉ. Không biết muốn làm hòa thì phải dâng hai chục triệu tỏ lòng thành à?

Thịnh Minh Trĩ chần chừ mãi, cuối cùng bấm vào WeChat, click mở hộp thoại trò chuyện với Lục Gia Diên.

Lúc này, cậu mới nhớ ra mình đã chặn Lục Gia Diên từ một tháng trước. Bảo sao lão ấy không like bài đăng WeChat của mình.

Mới vừa bỏ chặn, di động cậu tức thì rung “rẹt rẹt”.

Lục Gia Diên gửi một tin nhắn cho cậu: “.”

Thời gian gửi quá trùng hợp, Thịnh Minh Trĩ khựng lại một chút, tim đập nhanh hơn một nhịp.

Ngay sau đó, người nọ lại gửi cho cậu một tin nhắn khác: “?”

Hành động của Lục Gia Diên khiến cậu không hiểu cho lắm.

Thịnh Minh Trĩ kiên nhẫn chờ đợi Lục Gia Diên nhắn tiếp, kết quả là đợi mười phút mà vẫn không có sau đó.

Hộp thoại trống rỗng, chỉ có một dấu chấm và một dấu chấm hỏi Lục Gia Diên gửi cho cậu.

Hơn nữa, dấu chấm hỏi cuối cùng kia còn rất chi là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Mỗi khi Thịnh Minh Trĩ vứt dấu chấm hỏi cho người khác, cậu đều không cảm thấy bản thân có vấn đề, mà là đối phương có vấn đề.

Suy bụng ta ra bụng người, dấu chấm hỏi mà Lục Gia Diên vứt cho cậu như thể đang hỏi: “Bị dẩm à?”

Thịnh Minh Trĩ nhìn chằm chằm hộp thoại một lúc bằng ánh nhìn chết chóc, tức thì giận dữ rút lại ý tưởng trước đó của mình.

Gã khốn Lục Gia Diên này mà có thể xin làm hòa với cậu thì đúng là mặt trời mọc ở đằng tây! Sao cậu lại có suy nghĩ dở người ấy nhỉ!? Chẳng thà cậu tự trông chờ bản thân mình giành được cúp nam chính xuất sắc nhất còn hợp lý hơn!

Thịnh Minh Trĩ như mắc nghẹn ở họng, cuối cùng tuân theo quy tắc ngầm trong các cuộc chat chit: ai trả lời cuối cùng là thua.

Đến tận tối hôm ấy, cậu vẫn không trả lời Lục Gia Diên.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, trận chiến tranh lạnh đơn phương này mới bị cưỡng chế ngắt ngang. Trên đường về khách sạn ngủ, Thịnh Minh Trĩ nhận được điện thoại từ bố mình.

Bố cậu tuy đã lùi ra sau màn của Minh Thần, song uy danh vẫn không suy giảm. Thịnh Minh Trĩ tính tình kiêu căng, tùy hứng, lại gặp phải nghiêm phụ, mối quan hệ giữa hai cha con vẫn luôn vô cùng gay gắt.

Giọng nói uy nghiêm của Thịnh Viễn vang lên trong điện thoại:

– Minh Trĩ, giờ anh đang ở đâu?

Vẫn lạnh nhạt, xa cách như thuở nào, còn mang vẻ chất vấn.

Thịnh Minh Trĩ hễ nghe thấy giọng ông là bực bội. Cậu nhếch môi một cách trào phúng, nghĩ bụng ông già này có cần giả vờ giả vịt hỏi thăm một câu thế không. Cậu đi đâu, chẳng phải ông sai người theo dõi 24/24 hay sao?

Quả thực đã cho ông câu trả lời chính xác nhất.

Vì thế, im lặng là lời đáp của Thịnh Minh Trĩ.

Thấy thái độ xa cách này của cậu, Thịnh Viễn bắt đầu có dấu hiệu tức giận:

– Tôi đang hỏi anh đấy, anh không nghe thấy à? Anh đã không về nhà suốt nửa tháng rồi. Anh cũng chẳng còn bé bỏng gì nữa, đừng có tiếp tục tùy hứng, làm bậy như trước!

Thịnh Minh Trĩ trợn trắng mắt.

– Lục Gia Diên mách bố à?

– Nếu Tiểu Lục mách tôi, tôi cần để đến hiện tại mới biết anh ra ngoài lêu lổng chắc!

– À.

– Anh “à” gì mà “à”? Lục Gia Diên về nước nửa tháng, anh đi chơi bạt mạng nửa tháng, trong mắt anh có còn cuộc hôn nhân này không? – Thịnh Viễn mắng té tát.

Thịnh Minh Trĩ cười khẩy một tiếng.

Tiếng cười khẩy này như đổ thêm dầu vào lửa, Thịnh Viễn lên giọng:

– Thái độ của anh thế là sao? Tôi biết năm ấy, gia đình có lỗi với anh, nhưng anh không thể không vượt qua được khúc mắc này…

Nhắc đến chuyện này, Thịnh Minh Trĩ mới thực sự biến sắc.

Nét cà chớn, lấy lệ biến mất khỏi khuôn mặt cậu, đôi môi tức thì mím chặt.

Thịnh Viễn nói tiếp:

– Hôn nhân giữa anh và Gia Diên không phải trò đùa. Anh cũng biết những nút thắt lợi ích trong đó, đây là sự hợp tác cùng có lợi giữa hai tập đoàn…

Thịnh Minh Trĩ đanh mặt, đột nhiên cúp điện thoại.

Không chỉ vậy, cậu còn nhân lúc Thịnh Viễn chưa kịp gọi lại, chặn luôn số điện thoại của bố cậu.

Trình độ áp đặt đạo đức của Thịnh Viễn vẫn cao siêu như cũ, đã nhiều năm trôi qua mà vẫn có thể khiến cậu tức giận đến phát điên.

Thịnh Minh Trĩ thịnh nộ trong bất lực một lát, mất sạch hứng đến khách sạn tiêu khiển.

Cho Thẩm Linh leo cây, cậu ngồi lặng trong Maybach một lúc, để tâm trạng bình tĩnh trở lại.

Không thể không thừa nhận, lời Thịnh Viễn nói cũng có phần đúng.

Hôn nhân giữa cậu và Lục Gia Diên vốn không đơn giản. Ngay ngày đầu cậu bước chân vào nhà họ Lục, cậu đã không chỉ đại diện cho chính bản thân mình, mà còn đại diện cho toàn bộ Minh Thần.

Hai người chiến tranh lạnh nửa tháng, tình trạng đã nghiêm trọng đến độ cho dù Thịnh Viễn không gọi điện cho cậu, ông cụ nhà họ Lục cũng sẽ liên hệ với cậu.

Thịnh Minh Trĩ hít sâu một hơi, lặng lẽ làu bàu: “Vì tương lai vinh hoa phú quý cũng như du thuyền xa xỉ, biệt thự lớn, máy bay riêng và xe thể thao, mình hơi xuống nước một chút, đi lấy lòng Lục Gia Diên trước, cũng không phải không thể.”

Maybach chuyển hướng ở đường Tân Hà, chạy về số 1 Tây Sơn.

Trong xe, Thịnh Minh Trĩ cầm lấy di động, click mở hộp thoại trò chuyện giữa mình và Lục Gia Diên.

Nhật ký trò chuyện vẫn dừng lại ở dấu chấm hỏi của Lục Gia Diên.

Thịnh Minh Trĩ do dự: “Hay là mình hơi làm dịu bầu không khí trên WeChat trước?”

Nếu đã phải lấy lòng, Thịnh Minh Trĩ cũng không làm kiêu.

Cậu lập tức gửi một meme cho anh:Bất ngờ chính là, Lục Gia Diên trả lời ngay tức thì.

“Xem ra em còn nhớ chức năng của WeChat là để tán gẫu.”

Thịnh Minh Trĩ: “…”

Cách màn hình cũng có thể nghe ra giọng điệu quen thuộc của Lục Gia Diên.

Vừa mỉa mai vừa ngứa đòn.

WeChat còn có chức năng block bạn bè nữa đấy, anh có muốn thử tiếp không???

Thịnh Minh Trĩ nổi giận đùng đùng, gõ một lô một lốc vào hộp thoại, cuối cùng lại điềm tĩnh xóa đi.

Thôi, không so đo với óc chó.

Ha ha.

Thịnh Minh Trĩ vặc lại: “Thế anh có biết WeChat còn chức năng like bài đăng của bạn bè không?”

Nửa tháng nay, cậu đăng mười mấy bài lên dòng thời gian là để ghi lại câu chuyện đời mình chắc?? Hay là đang làm ppt bia mộ chí!?

Sau câu trả lời này, hộp thoại không còn động tĩnh gì nữa.

Thịnh Minh Trĩ bỗng có một linh cảm chẳng lành. Quả nhiên, giây tiếp theo, dòng thời gian của cậu có thêm mười mấy thông báo mới.



Đừng bảo lão này đi like từng bài đăng WeChat của cậu.

Thịnh Minh Trĩ click mở dòng thời gian với vẻ mặt vô cảm.

Không có gì bất ngờ, tất cả thông báo đều là Lục Gia Diên like bài đăng của cậu.

Vừa rảnh vừa ấu trĩ.

“…”

Thịnh Minh Trĩ cố nén cảm xúc nghiến răng nghiến lợi, điềm tĩnh gửi tin nhắn: “Anh không có điều gì khác muốn nói ngoài like à?”

Bình luận sau khi nhấn like là phép xã giao cơ bản trên WeChat, ok?

Trai già 95 quả nhiên có sự khác biệt với 10x họ.

“Có.”

Lục Gia Diên trả lời, tiện thể gửi cho cậu một bức hình.

Đó là ảnh Thịnh Minh Trĩ chụp ở bờ biển Hawaii, trong ảnh, cậu tươi cười rạng rỡ, bên trên chỉ mặc một chiếc áo cardigan trắng, khoe ra thân thể trắng ngần và cơ bụng lờ mờ, bên dưới là một chiếc quần đi biển dài đến đầu gối.

Lục Gia Diên nói tiếp: “Khăn lau kính của tôi còn nhiều vải hơn em.”

Thịnh Minh Trĩ: …

Lão ấy đến xin hòa, chứ không phải tuyên chiến đúng không?

[1] Khi đăng chín bức ảnh cùng lúc lên tường WeChat thì nó sẽ hiển thị như vậy, và chín bức cũng là số lượng ảnh tối đa có thể đăng cùng lúc.[2] Thường được biết đến với tên Tiểu Hồng Thư (小红书), một ứng dụng tương tự Instagram của Trung Quốc.

Lời tác giả: Tiểu Thịnh sinh năm 2002, năm nay 22 tuổi, thời gian trong truyện là năm 2024.