Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 2: Cậu Tư

Nhà cửa Giang Nam trong tiết tháng Hai rất dễ ẩm thấp, mọi người rộn ràng chen chúc trong phòng, ồn ào đến mức khiến người ta bực dọc.

Một chàng trai đi loanh quanh trong sân, bất chợt nghe thấy tiếng trẻ con ho sù sụ truyền đến từ trong ngách. Cậu hồ nghi dừng bước, đột nhiên nghe thấy đám người hầu túm tụm bàn luận mấy lời gì mà “không muốn bị lây bệnh”, “đặt thuốc lên bệ cửa rồi đi thôi”, “chẳng trách xui xẻo”.

Cậu nghe thấy thế, không khỏi nổi nóng. Cậu sải bước đi tìm nguồn cơn tiếng ho khan, rồi dừng bước dưới ở mái hiên của một căn phòng u ám.

Cánh cửa trên bức tường đá xanh rộng mở, trên bệ đặt một bát thuốc. Xuyên qua chấn song nhìn vào bên trong, cậu trông thấy một cô bé chín tuổi mặc đồ ngủ trắng, hai má ửng đỏ, bước chân trầm ổn, đâu có thấy dáng vẻ gì là ho khan như vừa rồi? Cô bé chậm rãi xuống giường, đi về phía cửa sổ. Chàng trai đang định trốn đi thì lại phát hiện, cô bé ấy chỉ cao ngang đến dưới bệ cửa. Không thấy người, nhưng tiếng “cạch” vang lên cho biết cô đã lấy bát thuốc.

Tới lúc chàng trai nhìn lại thì đã thấy cô bé đặt bát thuốc cạnh chậu than. Cô dùng hai tay cầm kìm gắp than, kẹp lấy một cục than ở trong chậu ra, thả cái tõm vào trong bát thuốc dập lửa.

Cậu bất giác mỉm cười, xoay người rời đi.

***

Sau khi dập tắt chậu than, cuối cùng Lâm Trí cũng đã yên tâm nằm xuống giường. Bụng cô trống rỗng đói meo, cô nghĩ, nếu bây giờ mò ra ngoài hỏi người hầu đồ ăn, liệu có phải kỳ quái lắm không?

Đang nghĩ miên man thì đột nhiên có hai đầy tớ quay về. Lâm Trí vừa nghĩ “sao lần này không chê mình bị lao phổi nữa?” vừa để hai đầy tớ thuần thục mặc thêm áo quần, đeo tất đi giày cho cô, sau đó ôm cô đến đại sảnh như một làn khói.

Vừa bước vào đại sảnh, Lâm Trí đã thấy trong phòng toàn người là người. Ngồi ở ghế đầu là một người trung niên mặt mũi nghiêm nghị, để râu dê, nom chừng ba mươi lăm tuổi.

Lâm Trí nghĩ ngợi, cảm thấy nếu ông ta cạo sạch râu thì có lẽ sẽ trẻ ra và cũng điển trai hơn nhiều.

Người trung niên râu dê ấy chắc là Lâm Du – cha của cô.

Lâm Du nhìn cô rồi nói với mọi người trong nhà, “Con ba là đứa nghịch nhất trong nhà.”

Đám đông trong nhà lập tức cười rộ lên.

Lúc này Lâm Du mới xoay sang cười nói với một người đàn bà đoan trang trông lớn tuổi hơn, mặc áo dài màu đen toàn thân, “Con bé ba sợ người lạ, nên trước đó mới giả bệnh trốn trong phòng, không chịu ra gặp ai.”

Người đàn ông trung niên ngồi cạnh Lâm Du nghe thấy thế thì thấp giọng cười, “Ngôn Tang nói em Sở Vọng của nó rất cơ trí, còn nhỏ nhưng đã hiểu được đạo lý mà người ngoài không biết.”

Lâm Du nhìn sang cô, tức giận quát, “Còn không mau chào bác cả và bác Tư đi!”

Lâm Trí yếu ớt gọi, “Cháu chào bác cả, cháu chào bác trai.”

Lâm Du quát tiếp, “Cả anh Ngôn Tang của mày nữa.”

Lâm Trí nhìn quanh bốn phía, đôi mắt quét qua đám đông nửa buổi, Lâm Du nổi nóng nháy mắt ám chỉ người bên cạnh bác trai, lúc này Lâm Trí mới phát hiện, thì ra Ngôn Tang chỉ mới là một chàng trai mười sáu mười bảy tuổi.

Chàng trai để kiểu tóc chải ngược đang là mốt thời bấy giờ, càng khiến ngũ quan vốn tuấn tú trở nên khôi ngô; anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, thân thể cao ráo thẳng đứng như giá áo. Chàng trai mỉm cười với cô, để lộ hàm răng trắng sáng cùng chiếc răng khểnh láu cá. Đúng rồi, đây chính là dáng vẻ của Tư Ngôn Tang thuở trẻ đây mà.

Tư Ngôn Tang còn chưa mở miệng, thì một cô gái mười một mười hai tuổi đứng cạnh bác cả đã lanh lảnh lên tiếng, “Em ba biết rõ hôm nay anh Ngôn Tang sẽ đến, thế mà còn kiểu cách không chịu ra gặp ai, cứ phải để người đến tìm mới chịu.”

Lúc này Tư Ngôn Tang mới lên tiếng, dường như rất vui vẻ, ló đầu ra dịu dàng hỏi, “Có phải thế không em ba?”

Lâm Trí còn chưa kịp đáp thì bác cả của cô đã cười nói, “Ngôn Tang, cậu đến nói xem, con bé ba nhà tôi đã làm gì mà để cậu phát hiện thế?”

Tư Ngôn Tang chưa trả lời thì chị hai Lâm Doãn Yên đã giành nói trước, “Giả vờ bị bệnh một đêm, lừa đám đầy tớ vυ' già phục vụ mình, không chịu uống thuốc, còn ở trong phòng chơi than nghịch nước.”

Tư Ngôn Tang lắc đầu bảo, “Em hai nói cũng không đúng.” Chợt cậu ngẩng đầu lên, nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh với Lâm Trí, “Mấy đứa a hoàn đó, nếu là anh thì anh cũng tức giận đuổi quách đi rồi, đỡ việc nhìn lại tức giận.”

Người đầy tớ đang ôm cô cứng người, luôn miệng biện giải: “Cậu Tư nói gì thế? Cô chủ đuổi bọn tôi đi, bọn tôi cũng không thể nán lại làm phiền cô được.”

Vì giáo dưỡng nên Tư Ngôn Tang không tiện nổi giận, trên mặt vụt qua vẻ không vui, nhưng vẫn mỉm cười nói với Lâm Trí, “Nếu không phải em ba thông minh hơn người, sợ là bị a hoàn không hiểu chuyện hại chết trong phòng rồi.”

Lâm Du quát một tiếng, cô ả đầy tớ ôm Lâm Trí vội quỳ sụp xuống, Lâm Trí cũng thuận thế chui ra khỏi ngực cô ta, đứng ở một bên.

Đầy tớ luôn miệng nói con không dám con không dám, nói nhiều tới mức đầu Lâm Trí sắp nứt toác cả ra.

Người ngoài quở trách, còn Lâm Trí lại nghĩ: Lâm Sở Vọng vốn đã chết, hủng thủ thật sự chính là người cha ngồi ở ghế đầu này, còn đầy tớ cũng chỉ tiếp tay cho sự lạnh lùng của ông ta mà thôi.

Đầy tớ kia có vẻ muốn bóp trái hồng mềm nên không ngừng ngước mắt nhìn cô, mong cô có thể nói đỡ đôi câu.

Lâm Trí định hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, im lặng đi vào trong góc, tính âm thầm theo dõi sự việc. Nhưng người bác cả của cô lại không hề có ý định bỏ qua cho cô, lập tức hỏi: “Cháu ba, đây là a hoàn của cháu. Lại đây nói xem, cháu định phạt như thế nào?”

Phạt như thế nào ư? Đang trong ngày Tết, dù phạt nhẹ hay nặng thì cũng sẽ bị người ngoài bàn ra bàn vào, thế là cô đáp: “Cháu xin nghe theo ý của cha và chị hai ạ.”

Nói đoạn, cô mỉm cười nhìn mọi người, trong lòng thấy vui: định giở trò với mình đấy à.

Nhưng cô còn chưa vui nổi quá một phút, người chị hai đang định mở miệng phạt đầy tớ thay cô thì đã bị bác cả ngắt lời.

Có vẻ bác cả không định bỏ qua cho cô, cười nói: “Hôm nay có bác gái ở đây, bảo cha cháu làm chủ cho cháu, xem cháu muốn phạt nó như thế nào.”

Dưới cái nhìn của mọi người, Lâm Trí cứng họng: “…”

Chuyện này…

May mà có bạn học hôn phu cười bảo, “Việc gì phải làm khó em ba, xin bác đừng làm khó em ấy nữa.”

Cô vô cùng cảm kích, lập tức đưa mắt nhìn bạn học hôn phu cầu giúp đỡ.

Chị hai mỉm cười với cô: “Em nhìn anh Ngôn Tang như thế là định nhờ anh ấy phạt a hoàn của nhà họ Lâm chúng ta thay em hả?”

Ngôn Tang cười nói, “Ồ? Như vậy có được không?”

Mọi người trong phòng biến sắc. Tư Ưng ho khan, quở mắng: “Ngôn Tang!” Rồi ông quay sang xin lỗi bạn mình: “Ngôn Tang mới về nước chưa lâu nên còn không biết quy củ.”

Lâm Du lập tức cười xòa: “Không sao. Nếu Ngôn Tang có lòng, với cả con a hoàn không tuân quy củ này cũng là do cậu phát hiện trước, chi bằng cậu giúp con ba trừng phạt a hoàn này đi.”

Ngôn Tang không hiểu nguyên do trong đó, cười nói: “Được.” Nghĩ ngợi một lúc, cậu thẳng thắn nói, “Vừa học được một thành ngữ là ‘tịnh thân xuất hộ’. Chi bằng không trả tiền cho nhà nó, lập tức đuổi cổ về quê ——”

Đầy tớ lập tức quỳ xuống gào khóc.

Ngôn Tang lại nói: “Nếu như cô quỳ xuống dập đầu xin lỗi em ba một trăm lần…”

Lâm Trí dè bỉu, lúc đầy tớ nằm sấp xuống định dập đầu với cô, cô bèn nghiêng người đi, khoát tay nói, “Khỏi cần dập đầu.”

Ngôn Tang cười nhìn cô: “Em ba đã hài lòng chưa?”

Lâm Trí cảm kích gật đầu.

Lâm Du ấp úng, “Cứ làm theo lời cậu Tư đi. Người đâu —— đưa nó về quê Vô Tích.”

Đầy tớ gào khóc bị đuổi ra ngoài.

Phạt đầy tớ xong, Lâm Du đang định trách móc Lâm Trí thì Ngôn Tang đã mở lời trước, “Cách tắt than của em gái, ngày trước khi anh và cha đến Anh Quốc học, anh có nghe thầy giáo nhắc đến chuyện này. Ngày xưa ở quê, toàn là người hầu bưng ra ngoài nhà chôn xuống đất để tắt lửa; em ba tự biết sức mình còn yếu nên mới dùng cách mưu lợi hơn, dùng thứ có sẵn tại chỗ, bác nói xem có cơ trí không.”

Lâm Doãn Yên nghe thế, gương mặt nhỏ nhắn sa sầm, “Ngày xưa khi cha dạy học, em ba là đứa học chậm nhất, nếu nói cơ trí thì chi bằng nói là chó ngáp phải ruồi.”

Vừa dứt lời, Lâm Du đã cười to, “Đứa lanh lợi khôn khéo nhất nhà chính là con bé hai, tuy còn nhỏ nhưng làm thơ giỏi hơn anh nó nhiều.”

Bác cả cũng gật gù khen, “Tôi cũng đã được chứng kiến tài trí của Doãn Yên rồi, đứa bé cơ trí như thế, nói không khoa trương chứ, một trăm năm nữa cũng khó mà có người thứ hai. Giờ đây thời đại bất đồng, ngày trước toàn nói ‘không tài là đức’. Nhưng nay mấy hộ nhà giàu ở Thượng Hải, chỉ cần có tiền là lại đưa con đi du học.”

Lâm Du quay sang hỏi Tư Ưng, “Sau mùa xuân này, cậu cả nhà ta cũng sắp đi Đức phải không?”

Tư Ưng quay sang nhìn con trai yêu thương nhà mình, Tư Ngôn Tang gật đầu cười đáp, “Sẽ trì hoãn một năm, đợi đến lúc tốt nghiệp cấp ba sẽ về một lần… Rồi quay lại học đại học.”

Thế là bác cả của Lâm Trí càng cười trêu, “Tốt nghiệp trung học về thì em ba của cậu cũng chỉ mới mười hai tuổi. Chẳng thà cứ học luôn cho xong, đến khi học xong đại học về thì thành thân luôn.”

Lời vừa dứt, mấy người lớn trong nhà đều nở nụ cười. Lâm Trí ngẩng đầu nhìn những cô cậu trẻ tuổi trong nhà, Ngôn Tang không nói gì, đôi mắt cười híp lại; chị hai Doãn Yên rụt mình trên ghế mây, ánh mắt cứ quét qua quét lại giữa cô và Tư Ngôn Tang.

Trong tiếng cười rôm rả, chợt một chàng trai bằng tuổi Tư Ngôn Tang đi vào. Từ xa anh ta nghe thấy mấy lời vừa rồi, vừa đi vào đã nói, “Lần này đi là đi liền sáu năm, cậu đừng quên viết thư cho em ba nhiều vào đấy, kể về những chuyện đã trải qua cũng tốt.”