Tổng Tài Ác Ma Theo Đuổi Tôi

Chương 3: Quan Tâm

Phòng 135B nơi mà Ái liên đã được đưa vào sau vụ ngất xỉu kia. Giờ đây người đàn ông đã giúp đỡ cô vẫn luôn ngồi đó mà dường như chờ cô tỉnh lại. Ông ta đã chờ hơn vài tiếng đồng hồ như vậy rồi nhưng vẫn chưa có kết quả. Ông giờ đây lấy ra một điếu thuốc sau đó dùng hột quẹt chăm nó lên hút để vơ đi một phần lo lắng.

Chốc lát ông ta lại hỏi bản thân mình tại sao ông ta lại phải ở đây và lo lắng cho cô. Trong khi cô chẳng là gì của ông ta cả. Ý định muốn rời đi bắt đầu len lỏi qua tâm trí của ông. Nhưng rồi cũng dần vụt tắt sau lòng thương hại quan tâm người khác.

“Nếu giờ mình rời đi thì cô ấy liệu rằng có làm chuyện dại dột đó nữa không ? Vậy nên có lẽ mình nên ở lại đợi cô ấy tỉnh lại hỏi thử rốt cuộc là tại sao cô ấy lại làm vậy. Chứ nếu rời đi thì có lẽ mình quá vô tâm.”

Thế là ông đã quyết định ở lại đến lúc cô tỉnh lại thì mới rời đi, thời gian cứ thế dần dần trôi qua chớp mắt đã đến chiều tối. Giờ đây ông không còn chịu đựng được nữa mà muốn rời đi. Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng cô nói mớ, nghe đến đây ông bất chợt quay đầu lại đưa mắt nhìn cô.

Cô đã tỉnh, cảm người cô giờ đây lấm tấm mồ hôi cô thở hồng hộc, sau một lúc bình tĩnh cô mới phát hiện ra có điều gì đó bất thường. Giờ đây cô nhìn về phía cánh cửa thì thấy ông ta kẻ mà đã tự tiện lôi cô lên xe. Cô bắt đầu suy nghĩ không biết rốt cuộc đây là đâu, và tại sao mình lại ở đây ? Ông ta là ai ? Tại sao lại đưa mình đến đây. Rốt cuộc ông ta có mục đích gì sao ?

Cô giờ đây lên tiếng hỏi ông ta. Ông ta trước câu hỏi đó thì bình thản trả lời : “Cô hãy nhìn kỹ đi đây chính là bệnh viện. Và phải tôi đã đưa cô đến đây bởi vì cô đã ngất sỉu ngay trên đường. Nhưng may mắn là không sao cả bởi vì cô mang thai và bị kích động nên mới thành ra như vậy...”

Ái Như nghe những lời giải thích này thì cô đã tin một phần nhưng mà về việc cô mang thai thì điều đó là không thể. Bởi vì cô vô sinh thì làm sao có thể sinh được con chứ ? Nên cô mới bị đuổi ra khỏi nhà và trở nên như vậy. Cô giờ đây bắt đầu kể việc này cho ông ta nghe. Ông ta mỉm cười và đáp :

“Đây được gọi là phép màu đó cô gái. Bởi vì không có việc gì là không xảy ra được. Vì một khi mình ao ước và muốn có được nó thì nó sẽ đột ngột xuất hiện và làm mất đi những thứ khác của mình.”

Cô nghe đến đây mà rơi vào trầm tư bởi vì đó là sự thật và cô đã mất đi cái gia đình cùng một cuộc sống hôn nhân đầy hạnh phúc. Nghĩ đến đây cô bắt đầu khóc. Từng giọt nước mắt bi thương lăn dài trên đôi má kèm theo tiếng nức nở.

Thấy vậy giờ đây ông đã đưa tay lên lâu đi nước mắt của cô mà nói : “Sao cô lại phải khóc chứ ? Bởi vì bây giờ cô đã có thứ mà mình mong muốn. Còn về việc hạnh phúc hôn nhân. Nếu như không có một hạnh phúc trọn vẹn này thì chúng ta còn có một hạnh phúc mới mà phải không ?

Chứ mắc mớ gì cô phải chọn quyết định bỏ mặt tất cả mà đi tự sát. Thật may là có tôi còn không thì cô đã hại chính mình và cả đứa con trong bụng của mình nữa...”

Cô nghe đến đây mà bậc khóc cô đưa tay sờ vào bụng của mình : “Mẹ xin lỗi..Xin lỗi con là mẹ không đúng mẹ sai. Thật may mắn là giờ hai mẹ con mình không sao cả. Còn không thì chắc nếu như con đã không còn mà khi mẹ phát hiện ra thì chắc chắn mẹ sẽ rất đau đớn. Và con là một thiên thần bé nhỏ mà ông trời ban đến cho mẹ. Vì vậy mẹ sẽ không chọn cách đưa mình vào nguy hiểm nữa đâu...”

Người đàn ông mỉm cười : “Được rồi cô bình tĩnh đi không thì sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng đấy. Giờ thì cô nhận ra mọi thứ là tốt rồi. Tôi chỉ mong rằng cô đừng làm việc dại dột như vậy nữa...”

Ái Như nhìn ông một lúc lâu và lên tiếng trong bộ dạng kính trọng : “Cảm ơn ông vì đã cho tôi biết rằng cuộc sống này còn nhiều thứ tốt đẹp. Chứ không nên vì một thứ nào đó đã mất đi mà chìm vào trong sự đau khổ mà làm hại đến bản thân mình...”

“Không có gì đâu. Bởi vì tôi là một người thích lo chuyện bao đồng nên mới xen vào chuyện của cô như vậy. Và nếu như giúp được cô điều gì thì giúp thôi.

Còn giờ thì chắc cô cũng đói rồi nhỉ ? Tôi nghĩ là nên mua gì đó về cho cô ăn để cô tẩm bổ cho con cô. Và cô đợi tôi ở đây nhé tôi đi mua và lên liền.”

Trước lời đề nghị của ông cô đã không đồng ý bởi vì sợ mình làm phiền đến ông. Nhưng rồi vì ông đã quá kiên quyết khiến cô không thể từ chối mà đã nhận lời của ông.

Ái Như nhìn người đàn ông kia đang dần rời đi mà mỉm cười trong sự hạnh phúc. Cô chốc lát cảm thấy rằng mình đã có một thứ tình cảm gì đó rất đặc biệt với người đàn ông này. Bởi ông ta là người hiện tại ở bên cạnh và quan tâm cô. Nhưng cô lại cảm thấy buồn bởi vì không biết sự quan tâm đó của ông ta sẽ kéo dài được bao lâu ? Hay chỉ trong ngày hôm nay. Nhưng rồi cô lại tự bảo bản thân mình là đang nói gì vậy.

Và mặc kệ những suy nghĩ kia. Bởi vì nó cũng chỉ là một ý nghĩ nhất thời mà thôi.

Người đàn ông đó dần bước lên các bậc thang với một bịt đồ ăn trên tay, ông ta giờ đây bước đến căn phòng mà cô đang ở. Rồi đưa tay đẩy cánh cửa ra, nghe tiếng cánh cửa mở ra là cô biết ông ta đã quay lại. Trên tay là một bịt đồ ăn.

Ông tiến lại chỗ của cô sau đó đặc đồ ăn xuống dưới bàn, ông lên tiếng : “Đây tôi có mua cháo cho cô nè. Giờ cô ăn cho nóng nhé để dưỡng sức.”

Cô mỉm cười nhìn ông chế cháo ra tô mà hỏi :

“Tại sao ông lại tốt với tôi như vậy ?”

Ông ta giờ mỉm cười đáp :

“Bởi vì đây là việc bình thường mà ai cũng sẽ làm nếu như gặp trường hợp như cô. Vậy nên cô đừng lo là tôi sẽ có mục đích gì. Thế nên cô cứ yên tâm và đề phòng tôi cũng được.

Vì muốn cô ăn cháo ngon miệng hơn nên ông đã dùng muỗn thử trước và đảm bảo với cô rằng mình không bỏ thuốc hay gì để có mục đích với cô cả. Giờ đây cô cũng đã yên tâm và tin tưởng người đàn ông này. Chốc lát ông ta đã lấy ra một cái muỗn mới và đưa cho cô. Cô giờ cầm lấy cái muỗn đó và tô cháo sau đó đưa vào miệng để ăn. Giờ cô nói : “Cảm ơn ông rất nhiều vì đã giúp đỡ tôi. Và ông có thể cho tôi biết ông bao nhiêu tuổi và tên gì không ?”

Người đàn ông cũng không cảm thấy khó chịu gì mà giới thiệu về bản thân với cô :

“Tôi tên là Minh Khôi 35 tuổi. Còn cô ?”

Ái Như mỉm cười đáp :

“Tôi là Ái Như 25 tuổi...”

Hai người sau khi giới thiệu bản thân họ đã bắt đầu trò chuyện với nhau thân mật hơn. Trò chuyện sau một lúc ông ấy nói : “Thôi tôi có việc bận nên cần đi trước. Và đây là danh thϊếp của tôi cô hãy cầm lấy nếu như tôi không thể quay lại nơi này hoặc cô đã rời đi.

Và nếu có việc gì cần thì cô hãy liên hệ với tôi nhé. Tôi sẵn lòng sẽ giúp đỡ những người như cô...”

Ông ta giờ đây rời đi trước ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm vào mình, thế rồi cánh cửa đóng sầm lại bóng dáng của ông cũng không còn. Còn Ái Như thì mỉm cười hạnh phúc mà cầm tấm danh thϊếp trên tay nhìn một lúc. Sau đó cất nó vào trong túi.