Cô đi trên con đường tấp nập dòng người đông đúc qua lại. Cô với tâm trạng không tốt và sự đau đớn khi vừa ly hôn với chồng mình. Cô giờ đã như một người vô hồn vậy, vừa đi lang thang mà suy nghĩ : “Hưm gì chứ ? Anh đã từng bảo rằng anh sẽ cho tôi một cuộc sống hạnh phúc. Cho dù là như nào thì anh vẫn sẽ luôn bên cạnh và bảo vệ tôi...
Nhưng rồi sao chứ ? Anh có thực hiện được nó không ? Hay là anh lại để tôi phải chịu đựng tất cả. Và cuối cùng chịu đựng một cái kết bi thảm trong hôn nhân ?
Hahhahahahaha Tôi quả thật là ngu mà. Một kẻ ngu si khi đi tin anh. Tôi hận anh tôi câm ghét anh, Gia Lâm...”
Cô vừa hét lớn vừa bậc cười thật to, giờ đây cô cũng mặc kệ những người qua đường đang nhìn mình với một ánh mắt kỳ lạ và bàn tán.
“Này cô gái ấy bị làm sao vậy ? Sao lại đi trên đường mà hét lớn thế kia.”
“Hình như là cô ấy thất tình hay bị người yêu bỏ thì phải ? Nên mới bộ dạng đau khổ như vậy. Nhưng thôi mặc kệ cô ta đi. Chúng ta đừng quan tâm làm gì.”
Ở gốc hẻm nơi buông bán chè. Có hai người đàn bà đang nhìn chăm chăm cô mà bán tán xôn xao. Cô vẫn là tiếp tục đi trên con đường trong sự vô hồn kia. Bỗng một tiếng còi xe vang lên đã làm hai người bán chè dựt mình bọn họ giờ đây nhìn cô mà lo lắng thế nên chạy đến chỗ của cô.
“Này cô gái cô bị làm sao vậy ? Cô đi không nhìn đường như vậy coi chừng gặp tai nạn đấy. Nào bình tĩnh có chuyện gì thì hãy giải quyết sau, giờ thì cô đến quán chè của tôi ngồi nha...”
Cô đưa tay hất bà ra với vẻ đầy tức giận cô quát lớn : “Bà tránh xa tôi ra, bà hãy mặt kệ tôi đi và đừng xen vào. Ai cần bà quan tâm chứ ? Đừng ở đó mà thương hại tôi. Bởi vì nhìn bà là thấy giống cái bà mẹ chồng đáng ghét đó...
Khuôn mặt vừa già vừa xấu lại còn có cái tính thương hại người khác nữa chứ ? Tôi không cần bà bận tâm.”
Nói rồi giờ đây cô rời đi trong sự u sầu để lại bà bán che bối rối trong sự ngạc nhiên : “Gì chứ ? Mình già lắm sao ? Với lại cô gái này kỳ thiệt người ta giúp đỡ mà không chịu. Lại còn giận cá chém thớt. Thế thì thôi tôi mặt kệ cô vậy. Cô muốn làm gì thì làm. Lúc đó vì thất tình mà bị xe tông phải thì đừng nói sao tôi trù ẻo.”
Thế là bà bán chè giờ đây tiếp tục với công việc của mình. Còn cô thì vẫn đi lang thang trên con đường.
Từ đằng xa một chiếc xe ô tô sang trọng đang dần chạy đến nhưng trước mắt là cô đang bước đi giữa đường mà nhìn cô, dường như không quan tâm đến mình sẽ ra sao mà như muốn chết bước đi giữa con đường.
Nhưng vì tốc độ chiếc xe chạy quá nhanh nên ông không thể dừng lại. Mà đã cố gắng bóp còi xe. Tiếng còi xe vang lên ôm ỏi, nhưng cô thì cũng chả quan tâm. Giờ đây ông đã cố gắng đạp bô lăng để chiếc xe dừng lại. Sau một hồi cố gắng thì chiếc xe cũng đã dừng lại được. Ông giờ đây với sắc mặt vô cùng tức giận và lo lắng chốc lát ông đã bước xuống xe và đi về phía cô gái ấy.
Ông đưa tay kéo lấy cô lên xe nhanh đến nỗi cô không phản kháng kịp. Cô bị kéo lên xe mà cố gắng ra sức vùng vẫy rào thét trong sự khó hiểu :
“Ông làm gì vậy ? Tại sao lại đưa tôi lên xe mình hãy mau thả tôi ra ngoài đi...”
Ông ta giờ đây lớn tiếng quát mắng cô :
“Cô im lặng coi. Bộ muốn chết à ? Hay điên vậy bình tĩnh tôi sẽ thả cô xuống liền...”
Chiếc xe giờ đây đã quẹo trái rồi chạy vào vỉa hè, người đàn ông trong xe sau khi dừng xe thì đã buớc xuống chốc lát ông đã mở cửa xe cho cô. Cô cũng bước xuống với vẻ mặt tức giận giọng nói lạnh lùng tra hỏi ông :
“Này ông chú mất nết kia ! Ông là ai hả ? Sao lại đưa tôi lên xe ông ?”
Người đàn ông đó giờ đây thở dài rồi lên tiếng trách móc : “Tôi là ai thì mặc kệ tôi. Nhưng mà nếu lúc nãy tôi không làm vậy thì có lẽ cô đã chết ở giữa đường rồi đấy. Cô hiểu chưa vì vậy cô nên cảm ơn tôi là vừa chứ không phải hỏi này hỏi nọ...”
Cô nghe đến đây mà bậc cười thật lớn :
“Vậy sao ? Tại sao tôi lại phải cảm ơn ông bởi vì tôi muốn chết thật mà...”
Ông giờ đây thở dài và trả lời :
“Hưm cô quả thật là một kẻ điên mà. Ừm thì cô muốn chết thì kệ cô. Giờ thì không còn liên quan gì đến tôi nữa rồi. Tôi rời đi đây...”
Lúc ông bước lên xe thì có nhìn lại cô một lần nữa, cô giờ đây tính bước đi tiếp. Nhưng rồi bất chợt đã ngục ngã xuống dưới đường, dường như là cô đã bị ngất xỉu. Thấy cảnh này người đàn ông vô cùng lo lắng ông ta lại mở cửa bước xuống xe một lần nữa và chạy đến chỗ của cô.
Ông đưa tay và bắt đầu lay người thậm chí là đánh vào người của cô nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Giờ đây có rất nhiều người quay quanh cô và đặc ra thắc mắc rằng tại sao cô lại bất tỉnh và người đàn ông này là ai sao lại chạm vào cơ thể của cô như vậy. Trông khi hai người là người xa lạ.
Nhưng rồi sự tò mò đó vẫn không được giải đáp. Bởi vì giờ đây người đàn ông kia với khuôn mặt đầy lo lắng và đưa cô lên xe một lần nữa. Sau đó lái xe cùng cô rời khỏi đây.
Chiếc xe của người đàn ông kia đã dừng ở một bệnh viện. Ông bước xuống xe và nhanh chóng ôm cô chạy vào bênh trong. Ông lúc này gặp một nhóm bác sĩ và liền lập tức bảo họ đưa cô vào phòng y tế và kiểm tra thử rốt cuộc là cô bị gì.
Cô đã được các bác sĩ đưa vào phòng y tế. Còn người đàn ông đó với khuôn mặt đầy lo lắng và trầm tư suy nghĩ : “Cô ta rốt cuộc là bị gì vậy ? Tại sao lại ngất đi giữa đường liệu rằng cô ta có sao không ?”
Bỗng nhiên anh cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh và hơn hết là lòng mình lại bồn chồn và lo lắng cho cô ấy một cách khó hiểu. Anh giờ đây cũng không biết rốt cuộc cái cảm giác đó là gì nhưng rồi cũng mặc kệ cho qua. Bởi vì từ cái lần đầu nhìn thấy cô ấy anh đã vô tình cảm thấy rằng dường như anh có một cảm giác rất đặc biệt với cô và điều đó được thể hiện qua cách anh nhìn cô ấy lần cuối trước khi rời đi. Cho đến khi anh vô tình có cơ hội để tiếp cận cô ấy lần hai trong sự trùng hợp và ngẫu nhiên. Có lẽ đây gọi là duyên...
Giờ đây cánh cửa phòng y tế mà các bác sĩ đưa cô vào cũng đã mở ra. Một bác sĩ buớc ra anh liền lặp tức hỏi : “Cô ấy bị làm sao vậy bác sĩ ? Và giờ cô ấy ổn chứ ?”
Bác sĩ mỉm cười và trả lời :
“Vâng cô ấy không sao cả và vẫn ổn. Còn nguyên nhân dẫn đến việc này là do cô ấy có thai. Nhưng phải chịu một sự đã kích rất lớn nên mới thành ra như vậy.
Nhưng rất may là đã Kích kia không quá lớn để gây hại cho đứa bé.
Giờ anh hãy vào chăm sóc cô ấy đi. Hãy nhớ đừng làm cho cô ấy bị đã kích là được.”
Anh giờ đây mỉm cười cảm ơn bác sĩ, thế là anh đã mở cánh cửa và bước vào bên trong. Anh nhìn thấy cô đang ngủ mà thở dài trong sự vui vẻ : “Thật mừng là cô không sao rồi...” Sau câu nói đó anh đã đứng bất động nhìn cô vài phút mà đầu óc trở nên trống rỗng như một bức tượng vậy...