Trong phòng ngủ an tĩnh, âm thanh của Vưu Niệm nghe vô cùng rõ ràng. Bùi Nhiên ngồi vào mép giường bên kia đang chuẩn bị thay áo ngủ, sau khi nghe cô nói anh liếc mắt nhìn cô một cái, bật ra âm: “Hửm?”
Âm thanh rất nhẹ, nghe không ra cảm xúc, Vưu Niệm sợ anh không muốn nên nhanh chóng nói thêm: “Em....tóc em vẫn còn chưa khô hẳn đâu. Hơn nữa...hơn nữa em cũng chưa buồn ngủ, em muốn xem TV một lúc rồi mới đi ngủ!” Vưu Niệm muốn lấy cớ xem TV để xuống lầu bình tĩnh một chút, nhưng cô nhìn xung quanh lại phát hiện đối diện giường ngủ treo một chiếc TV siêu mỏng. Bùi Nhiên thấy cô đang chuẩn bị đi tới tủ đầu giường lấy khiển, anh khẽ nhấp môi, đạm thanh nói: “Sắp 12 giờ đêm rồi”
“.....” Vưu Niệm giơ tay với với, thành công lấy được khiển TV, sau đó cô cười lấy lòng anh: “Anh mệt mỏi sao?”
“Nếu anh cảm thấy em quấy rầy anh, em có thể.....” Xuống dưới lầu xem.
Như là đoán được Vưu Niệm sẽ nói cái gì, Bùi Nhiên hơi ngẩng cổ. Bóng đèn trên trần chiếu vào trong cổ áo khiến làn da anh trông như đồ sứ, anh nhắm hai mắt ngắt lời cô, môi cong cong hỏi lại lần nữa:”Thật sự không chịu ngủ?”
Anh là muốn uy hϊếp cô sao?!
Vưu Niệm đã thoái nhượng một lần, lúc này cô ôm chặt cánh tay, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn cắn răng nói:” Em không buồn ngủ, em muốn xem TV.”
“Được, nếu em nhất quyết muốn xem ——”
Vưu Niệm cho rằng anh sẽ tức giận, đang nghiêm túc nghe xem anh muốn nói cái gì, đột nhiên cô thấy Bùi Nhiên mở mắt. Không chút khách khí lấy khiển TV trong tay cô, Bùi Nhiên chậm rãi nói:”Anh xem cùng em.”
“……”
Bây giờ Vưu Niệm giống như một tờ giấy trắng, tâm tư trong mắt nhìn không sót gì. Bùi Nhiên nhìn ra được cô vẫn còn băn khoăn với anh, nhìn cô nắm chặt ống tay áo dáng vẻ hoang mang muốn nói lại thôi, anh cũng rất tò mò muốn biết cô muốn làm gì.
Bùi Nhiên khi còn là thiếu niên thời gian rảnh rỗi anh đã từng đọc một ít sách nghiên cứu tâm lý. Vì thế anh tắt đèn lớn trong phòng đi, bật đèn ngủ trên vách tường lên.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Bùi Nhiên cầm khiển chọn một chương trình không quá thú vị xem. Vưu Niệm thấy anh bá đạo như vậy nên có chút bất mãn, cô vừa mở miệng định nói mình không thích xem cái này thì đã bị anh ôm vào trong lòng. Bùi Nhiên đặt tay trên vai cô xoa nhẹ, dịu dàng nhưng không dung phản kháng nói:”Xem cái này đi.”
“Chẳng phải em không ngủ được sao? Có lẽ cái này có thể giúp em ngủ tốt hơn.”
“.....” Vưu Niệm không lời nào để nói. Trong không gian tối tăm, cô không tìm được việc gì có thể làm chỉ có thể để suy nghĩ tự do thả bay, không ngờ rằng, kỳ thật cô đã rơi vào bẫy rập của Bùi Nhiên.
Bùi Nhiên nhìn như đang xem TV, kỳ thật anh vẫn luôn chú ý hành động của Vưu Niệm. Khi Bùi Nhiên phát hiện cứ cách một lát cô lại nắm cánh tay, đôi mắt anh lại phai nhạt một phần. Khi Vưu Niệm lại nhìn vết thương trên tay mình lần nữa, một bàn tay to trước một bước vỗ nhẹ xuống.
“Miệng vết thương rất ngứa?” Bùi Nhiên đắn đo lực rất tốt, vừa không làm đau cô cũng không để cô giãy thoát.
Vưu Niệm không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên đánh cô, tay đang chuẩn bị chạm vào vết thương không cẩn thận chạm vào mu bàn tay anh. Anh hỏi quá đột nhiên làm cô không kịp phản ứng, chỉ trả lời theo bản năng:
“Không...không ngứa.”
“Vậy em cứ sờ cái gì?”
Tạch, căn phòng tối tăm bỗng sáng lên.
Bùi Nhiên lại lần nữa bật đèn lên, không để ý tới sự giãy giụa mỏng manh của Vưu Niệm, anh vén tay áo cô lên, tay áo đồ ngủ to rộng có thể dễ dàng vén đến tận cùng. Anh đè lại cổ tay của cô, ánh mắt dừng ở những vết thương trên cánh tay cô.
Hai cánh tay Vưu Niệm đều có vết thương nhưng nhiều nhất vẫn là cánh tay phải. Khi cô hôn mê, Bùi Nhiên có cẩn thận xem qua vết thương của cô, trong đó có một cái bị cắt kéo dài đến mu bàn tay, miệng vết thương tuy rằng không sâu nhưng nhìn thấy cũng đủ ghê người.
“Còn đau?” Cũng may trải qua một khoảng thời gian khôi phục, những miệng vết thương này đều kết vảy.
Bùi Nhiên thấy có mấy chỗ vảy bóc ra, đã biến thành màu hồng nhạt. Khi anh duỗi tay chạm vào, anh cảm giác Vưu Niệm hơi co rúm lại, vì thế kịp thời dừng tay.
Nghĩ tới trong ngăn kéo đầu giường có thuốc mỡ anh mua trước đó, anh lấy ra cẩn thận giúp cô bôi. Vưu Niệm không thích ứng Bùi Nhiên như vậy, cô giật giật cánh tay muốn tự mình bôi, Bùi Nhiên nhíu mày, lạnh giọng mệnh lệnh nói:
“Đừng nhúc nhích.”
…… Tại sao anh lại đột nhiên hung dữ như vậy chứ?
Vưu Niệm có chút ủy khuất, thuốc mỡ lạnh lẽo bôi lên làm miệng vết thương trở nên lạnh lạnh xen lẫn chút ngứa nhẹ. Vưu Niệm không chịu nổi loại cảm giác này, không thành thật lại vặn vẹo lần nữa, Bùi Nhiên nắm chặt cổ tay cô không bỏ, nhấp môi nhìn cô.
“Em...miệng vết thương của em không đau, kỳ thật cũng không cần thiết bôi thuốc mỡ.”
Không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, cô cảm thấy từ khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay cô, cảm xúc của Bùi Nhiên không đúng lắm.
Lại cẩn thận nhìn anh một cái, Bùi Nhiên đã rũ mắt xuống, ánh mắt lại lần nữa dừng trên những vết thương. Anh dùng ngón cái nhẹ nhàng chà xát làn da xung quanh vết thương, đôi mắt bị hàng mi dài che khuất dâng lên hàn khí, không khống chế tốt lực, anh niết đau cô.
“Niệm Niệm.”
Khi Vưu Niệm kêu lên vì đau, Bùi Nhiên cũng chậm rãi buông ra. Anh lui ra cách Vưu Niệm một ít, tay phải theo thói quen xoay chuyển nhẫn cưới trên ngón tay, tựa như không chút để ý hỏi:
“Có phải em nhớ tới cái gì hay không?”