Anh Ấy Đoạt Lấy Như Gió

Chương 12.2: Người chồng kỳ lạ (2)

“Sợ anh?”

Không đợi Vưu Niệm trả lời, Bùi Nhiên cũng đã đoán được nguyên nhân cô sợ hãi.

Môi mỏng nở nụ cười lạnh, Bùi Nhiên ôm cô cười nhẹ ra tiếng, đôi môi lạnh lẽo chạm nhẹ vào khoé mắt cô.

Từ khoé mắt đi xuống, môi Bùi Nhiên như có như không chạm vào mặt cô, hơi thở ngày càng nặng nề, Vưu Niệm không khỏi sợ hãi nhắm lại hai mắt. Ngay lúc cô cho rằng Bùi Nhiên cứ thế di chuyển xuống hôn cô, đôi mắt nhắm chặt chợt lạnh, Bùi Nhiên lại chỉ hôn đôi mắt cô, cũng không tiếp tục xuống dưới.

“Anh làm cho em sợ rồi?”

Khi cô mở mắt Bùi Nhiên đã đứng dậy. Anh lấy khăn lông đặt ở sườn giường để trên đầu cô, lời nói sâu kín: “Anh đáng sợ như vậy sao?”

Đương nhiên là có!!!

Bùi Nhiên liếc qua liền đọc được suy nghĩ của cô, anh thấy khi anh lùi lại, Vưu Niệm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cười tự giễu.

“Anh đã đồng ý với em.....” Vưu Niệm cho rằng anh là đang cười nhạo cô.

Bởi vì vừa rồi bị anh trêu chọc nên hơi nóng trên mặt Vưu Niệm vẫn chưa hết, cô sắp xếp từ ngữ biện giải: “Anh...anh nói em sắp tới kỳ sinh lý nên anh sẽ không chạm vào em.”

Khăn lông đều đã đặt ở trên đầu, cô gái nhỏ này còn ăn vạ trong lòng ngực anh không chịu tự mình lau.

Bùi Nhiên xắn tay áo chỉ có thể chính mình hầu hạ cô. Nghe được lời của cô, anh ngừng lại cười như không cười nhìn cô nói: ”Vừa rồi anh có nói là muốn chạm vào em sao?”

“Nhưng anh ——“ Hai mắt Vưu Niệm mở to, cô không nghĩ tới anh lại không chịu nhận.

Vừa rồi anh vừa ôm vừa xoa cô, bây giờ cô còn ngồi trong lòng anh, anh làm sao có thể không biết xấu hổ không chịu nhận chứ.

Không đợi Vưu Niệm chỉ trích, Bùi Nhiên đã nâng cằm cô lên, cười nhạo nói: “Em cho rằng vừa rồi anh ôm em là muốn “làm” em sao?”

Hô hấp Vưu Niệm ngừng lại, cô không ngờ anh lại nói trực tiếp như vậy. Da mặt cô mỏng, hơi nóng lập tức bốc lên, đầu óc vốn chưa tốt bây giờ liền chết máy. Cô buồn bực đẩy nhẹ Bùi Nhiên, thấy đẩy anh không động đậy cô liền buột miệng thốt ra: “Anh nào có chỉ ôm em, rõ ràng anh còn hôn em!”

Ôm cô không bỏ, còn nắm cằm cô hôn tới hôn lui, nếu không phải cô đột nhiên gọi anh, chẳng lẽ anh sẽ không tiếp tục?

Vưu Niệm vẫn quá ngây thơ rồi, sau khi bị mất trí nhớ cô hoàn toàn không hiểu con người Bùi Nhiên. Bùi Nhiên cũng không ngờ rằng sau khi mất trí nhớ cô lại trở nên ngây thơ như vậy, anh liền cười nhẹ ra tiếng, hận không thể ôm chặt cô thân thiết thêm.

“Em quả thật là Niệm Niệm ngoan của anh, ngốc thành như vậy anh muốn ghét bỏ cũng không nỡ.”

“Em cảm thấy anh chỉ hôn đôi mắt của em đã là hôn rồi?”

Kỳ thật làm chuyện này không quá thích hợp, Bùi Nhiên biết cô bây giờ còn rất sợ anh nên anh cũng không quá phận, chỉ dùng môi cọ xát cô một chút đỡ ghiền. Gương mặt trắng mềm gần sát anh, vừa mới anh chỉ chạm nhẹ một giây cũng không kìm nén được, bây giờ cô lại chỉ trích anh như vậy, Bùi Nhiên cảm thấy nếu anh không làm cái gì thì thật xin lỗi cô.

Nâng khuôn mặt nhỏ cô lên, dùng ngón cái cọ xát môi cô.

Chỉ cọ mấy cái đã làm cho môi cô khẽ nhếch để lộ hàm răng trắng tinh bên trong. Ánh mắt Bùi Nhiên ám trầm, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô. Khi nghe được tiếng nức nở sợ hãi của người trong lòng ngực, anh không nỡ tiếp tục, Bùi Nhiên trừng phạt khẽ cắn môi trên cô, âm thanh khàn khàn nói: “Thật muốn làm em tỉ mỉ cảm nhận được như thế nào mới là thực sự hôn môi.

Vưu Niệm bị dọa ngốc, vừa rồi khi môi hai người chạm vào dường như có dòng điện chạy qua, nhất là khi anh dùng răng khẽ cắn môi cô, cảm xúc giống như có con kiến bò qua, làm cô cứng đơ tại chỗ, động cũng không dám động.

“Em biết như thế nào gọi là vợ chồng thân thiết sao?”

Bùi Nhiên biết anh đã dọa tới cô, nhưng đây cũng là hiệu quả mà anh muốn. Bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể ngoan ngoãn ghi nhớ lời anh nói.

“Niệm Niệm, em phải nhớ kĩ, vừa rồi anh làm với em chính là vợ chồng thân thiết.”

“Bởi vì anh thích em, cho nên mới luôn muốn ôm em, hôn môi em. Đây là cách vợ chồng thể hiện tình yêu, chứ không phải anh làm chuyện gì thân thiết với em đều là anh muốn.....”

Đôi mắt cô gái trong lòng anh sáng như sao biển, chợt loé chợt loé vừa sáng ngời lại linh động. Bùi Nhiên nói dừng một chút, bởi vì hai chữ cuối không quá lịch sự nên anh chỉ cười nhẹ không có nói ra, nhưng anh nghĩ Vưu Niệm có thể đoán được.

Thấy cô không nói gì, mà chỉ đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm anh, Bùi Nhiên không khỏi sờ sờ tóc cô, anh thích cô ngoan ngoãn nhưng trong lòng cũng nảy lên suy nghĩ muốn trêu chọc cô.

“Niệm Niệm ngoan.” Vô cùng dịu dàng gọi cô, Bùi Nhiên dùng một tay ôm chặt cô, môi mỏng thấp xuống dừng ở cạnh tai cô: “Nếu anh thật sự muốn chạm vào em ——”

“Em cho rằng sau khi anh hôn xong, em còn có sức để chỉ trích anh sao?”

Trước kia ở loại chuyện này Vưu Niệm luôn không chịu phối hợp với anh, nhưng khuôn mặt nhỏ của cô lại bày ra vẻ mặt yếu ớt, dường như là dung túng hành vi của anh, lại giống như là cúi đầu trước anh.

Cho nên mỗi lần anh thực sự hôn môi, đại đa số là anh đoạt lấy Vưu Niệm. Dịu dàng rất ít, mạnh mẽ chiếm đa số. Bùi Nhiên phát hiện kiểu con gái giống như Vưu Niệm nếu dịu dàng không đả động được, vậy chỉ có thể mạnh mẽ đoạt lấy.

“Ngủ đi.”

Lúc sau, Vưu Niệm giống như là học ngoan, dựa vào ngực anh không dám lại nói lung tung. Cô thành thật nhút nhát sợ sệt trông rất uể oải, Bùi Nhiên thấy cô không có tinh thần, cho rằng là cô mệt mỏi.

Tóc anh đã giúp cô lau khô, Bùi Nhiên chải tóc cho cô, sau đó muốn ôm cô nằm xuống.

Đúng lúc này, Vưu Niệm vẫn luôn hoảng hốt bỗng nhiên tỉnh táo lại, cô đẩy Bùi Nhiên ra sau đó chạy đến đầu giường cuộn tròn lại, nhỏ giọng nói: “Em không muốn ngủ!”

Tuy rằng miệng anh nói sẽ không chạm vào cô, nhưng chốc nữa ánh đèn vừa tắt hai người nằm trên giường, tiếp xúc gần gũi ai biết anh có thể kiềm chế được hay không. Dù sao anh và cô cũng là vợ chồng, tứ chi tiếp xúc bình thường cùng với hơi gần gũi chút Vưu Niệm có thể thích ứng. Nhưng tiền đề là ——

Vưu Niệm túm túm tay áo, dù sao cô cũng phải biết rõ tại sao cánh tay cô lại bị thương nha?

Huống chi trước đó ở bệnh viện anh còn nói muốn trừng phạt cô gì đó, giọng điệu anh âm trầm giờ nghĩ tới cô liền cảm thấy bất an, cho nên không biết rõ anh muốn phạt cô như thế nào, cô làm sao dám ngủ?

Tác giả có lời muốn nói: Bùi Nhiên: Ngủ.

Vưu Niệm: Không dám ngủ, không dám ngủ……