Mỗi Ngày Đều Bị Trinh Thám Ở Bên Cạnh Bắt Thử

Chương 5

"Ục ục ục ục...", Kojima Genta ôm bụng, bĩu môi nói. "Đói quá..." Đã đến giờ ăn tối rồi, lại vừa trải qua một phen hoảng sợ, Kojima Genta vốn đã ăn khỏe, giờ lại càng đói bụng hơn.

Mấy người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là tiến sĩ Agasa lên tiếng: "Đúng là đã đến giờ ăn tối rồi, lũ trẻ đều đói cả, tôi sẽ đi nói chuyện với cô Sakuma."

"Tiến sĩ...", Haibara Ai nhẹ nhàng kéo tay áo tiến sĩ Agasa. Trong khi tình hình vẫn chưa rõ ràng, cô không muốn tiến sĩ Agasa mạo hiểm.

"Không sao đâu Haibara, không thể để lũ trẻ cứ đói bụng mãi được." Tiến sĩ Agasa đứng dậy.

"Đói cái gì?", Sakuma Nanase vừa vặn nắp chai trà lúa mạch vừa đi tới, cô ngồi xuống uống một ngụm trà rồi hỏi.

Tiến sĩ Agasa thận trọng nói: "Đã gần đến giờ ăn tối rồi, lũ trẻ đều đói cả, tôi nghĩ có lẽ nên bắt đầu chuẩn bị bữa tối."

"Vậy thì làm đi." Sakuma Nanase thờ ơ nói. "Nếu mọi người đói thì cứ đi nấu cơm, bão tuyết này chắc phải đến mai mới tạnh, trước khi cảnh sát đến thì không thể cứ nhịn đói mãi được. À mà... không cần làm phần của tôi, tôi không ăn thứ này."

Không ăn thứ này là định ăn thứ gì? Tsuburaya Mitsuhiko lại hoảng sợ ôm chặt tay Edogawa Conan. Dường như cảm nhận được sự bất an của Tsuburaya Mitsuhiko, Sakuma Nanase mỉm cười với cậu bé, khiến cậu càng sợ hãi hơn.

"Đầu tôi vẫn còn hơi đau, tôi lên nghỉ ngơi trước... Mọi người phải canh chừng Kobayashi Kota cẩn thận, đừng để hắn ta chạy mất. Tuy tôi không chết, nhưng hắn ta vẫn phạm tội gϊếŧ người bất thành mà." Sakuma Nanase nghiêm túc nói.

Hả? Thật sự không chết, hay là tự cho mình là không chết? Mọi người nhìn nhau khó hiểu.

"Chị Nanase, chị thật sự không sao chứ?", Conan đột nhiên bước lên hỏi.

Sakuma Nanase nhìn Edogawa Conan, im lặng một lúc, rồi xoa xoa thái dương, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tôi cũng không biết nữa, lúc tỉnh lại tôi nghe thấy mọi người nói chuyện Kobayashi Kota bỏ độc vào đồ uống của tôi, tôi không biết tại sao mình không chết. Tuy bây giờ đầu và người vẫn còn đau, nhưng tôi có thể thở, có nhịp tim, chắc là chưa chết? Có lẽ ngày mai khi tuyết tạnh, đến bệnh viện kiểm tra sẽ có câu trả lời..."

Nói rồi cô đưa tay ra, Edogawa Conan sờ thử, tuy tay cô rất lạnh, nhưng cậu sờ thấy mạch đập, cô ấy là người sống! Conan thở phào nhẹ nhõm, nói bằng giọng trẻ con dễ thương: "A lê lê! Chị Nanase có mạch đập nè."

Nghe thấy Sakuma Nanase có mạch đập, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không biết tại sao cô ấy lại chết rồi sống lại, nhưng chỉ cần không phải ma quỷ là được! Kỳ tích y học kiểu gì cũng có mà.

"Vậy tôi lên nghỉ ngơi đây." Sakuma Nanase chuẩn bị rời đi.

"Chị Nanase!", Ayumi gọi giật Sakuma Nanase lại.

"Hửm? Có chuyện gì vậy Ayumi?"

"Thật mừng là chị Nanase đã sống sót!", Ayumi vui vẻ nói.

Sakuma Nanase nhìn nụ cười chân thành của cô bé, mỉm cười đáp lại. Nhưng ngay khi quay lưng đi, biểu cảm trên mặt cô trở nên vô cùng đáng sợ.

Cô muốn Kobayashi Kota phải chết.

Kobayashi Kota phải trả giá cho việc gϊếŧ Sakuma Nanase, lấy mạng đổi mạng mới công bằng.

Dù Kobayashi Kota bị kết tội gϊếŧ người, cùng lắm cũng chỉ bị phạt tù mười mấy năm. Nhà hắn ta có tiền, có thể khiến bản án nhẹ hơn, cô tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.

Cô biết rõ, dù cô không sống lại giúp đỡ, nhóm nhân vật chính cũng sẽ không chết. Kobayashi Kota chắc chắn sẽ bị đánh bại vì đủ loại lý do, sau đó bị bắt, chờ đến ngày mai khi bão tuyết tạnh sẽ bị giải đến đồn cảnh sát. Cô vốn có thể tiếp tục giả chết, chờ nhóm nhân vật chính ngủ say rồi gϊếŧ Kobayashi Kota, chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ một xác chết. Nhưng cô không muốn Sakuma Nanase cứ thế chết đi, cô ấy không làm gì sai, tại sao lại phải vì một tên cặn bã mà từ bỏ cuộc sống của mình, từ đó sống ẩn dật?

Kobayashi Kota, hắn ta xứng sao? Xứng cái quần què!

Cô sống lại ngay tại chỗ, không gϊếŧ chết Kobayashi Kota ngay lập tức, vì cô biết đó là phòng vệ quá mức. Cô muốn cái chết của Kobayashi Kota không liên quan gì đến mình, hắn ta nên biến mất khỏi cuộc đời của Sakuma Nanase như một thứ rác rưởi.

Cô đã công khai giăng bẫy cho Kobayashi Kota, tiếp theo chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, đợi lũ thám tử chết tiệt kia rời đi.