"Cô Sakuma không nói dối, cô ấy thực sự có bạn trai."
"Nói xàm! Tôi đã thuê thám tử tư điều tra rồi, hàng xóm và bạn bè xung quanh đều xác nhận là không có đàn ông nào ra vào nhà cô ta. Điện thoại của cô ta cũng không hề có ghi chép trò chuyện nào, cô ta chỉ nhắn tin cho một số điện thoại trống mỗi ngày để giả vờ là mình có bạn trai thôi!"
"...Đó là bởi vì bạn trai của cô Sakuma đã mất tích 4 năm rồi, số điện thoại cũng bị hủy. Cô ấy vẫn chưa thể chấp nhận sự thật bạn trai mình mất tích, những năm qua cô ấy vẫn luôn tìm kiếm anh ta. Để tìm kiếm tung tích bạn trai, cô Sakuma không ở lại mỗi thành phố quá lâu, nên bạn bè mới không hiểu rõ về cô ấy. Cô ấy không hề nói dối, cô ấy vẫn đang chờ anh ấy trở về.", giọng tiến sĩ Agasa có chút trầm xuống.
À, đây là đang thương hại Sakuma Nanase sao? Một cô gái chung tình như vậy, lại bị gϊếŧ chỉ vì một hiểu lầm?
Hiểu lầm cái khỉ gì! Chỉ vì bị từ chối với lý do có bạn trai mà đáng bị gϊếŧ sao? Kể cả đó là sự thật thì đã sao? Từ chối là từ chối, anh tưởng anh là tiền, ai cũng phải thích anh chắc? Cái loại như anh, chỉ vì nhà giàu mà tưởng mình là trung tâm của vũ trụ. Bị từ chối thì nên biết điều chứ?!
"Sao lại thế này!"
Sao lại thế này? Mỗi khi thấy đám sát nhân giả vờ hối hận vì không cố ý gϊếŧ người, tôi chỉ muốn nôn. Lúc gϊếŧ người sao không nghĩ đến mạng người quan trọng, ngay cả thời gian để nói chuyện cũng không có, vậy mà lại dành nhiều thời gian lên kế hoạch. Suốt một tuần liền, Kobayashi Kota rõ ràng có rất nhiều cơ hội để từ bỏ kế hoạch, nhưng hắn ta có làm vậy không? Không hề! Trong mắt hắn ta, việc bị từ chối còn quan trọng hơn cả mạng người. Loại người như vậy, lần này không ra tay thì lần sau cũng sẽ làm. Chỉ cần ai đó không làm theo ý hắn ta, hắn ta sẽ gϊếŧ người. Loại người này chính là cặn bã của xã hội.
"Không được! Tôi không thể ngồi tù! Tôi còn cả tương lai tươi sáng phía trước!", Kobayashi Kota ôm mặt, trong mắt lóe lên tia đỏ. Đột nhiên, hắn ta rút ra một khẩu súng từ trong ngực và bắn xuống đất một phát.
"Á á á á á á á!" Tiếng hét của phụ nữ và tiếng khóc của trẻ con vang lên inh ỏi.
"Tất cả các người! Đứng thành một hàng!", Kobayashi Kota giơ súng lên, gằn giọng. "Ai dám không nghe lời, tao sẽ bắn chết trước!"
"Anh Kobayashi, anh định làm gì?!", tiến sĩ Agasa che chắn cho Đội thám tử nhí phía sau. "Bình tĩnh lại đi! Anh không thể phạm sai lầm nữa!"
"Phải, tôi sẽ không phạm sai lầm nữa. Tôi sẽ không để chuyện này trở thành vết nhơ của mình. Tôi là người thừa kế tập đoàn Kobayashi, không giống như lũ sâu bọ các người, tôi là tương lai của Nhật Bản!", Kobayashi Kota lộ rõ vẻ mặt hung dữ. "Cô! Chính là cô, Handa Mari! Cho thứ này vào chè đậu đỏ, rồi rót cho mỗi người một cốc!" Hắn ta cầm trên tay một túi nhỏ chứa bột trắng.
"Không... không...", Handa Mari khóc lóc lắc đầu.
"Nhanh lên! Nếu không tao sẽ bắn vỡ đầu mày!", Kobayashi Kota chĩa súng vào Handa Mari. "Nếu mày không làm theo, mày sẽ là người chết đầu tiên!"
Handa Mari run rẩy toàn thân, cô ta nhận lấy gói bột trắng, mở nắp bình chè đậu đỏ rồi đổ vào.
"Lắc đều lên!"
Handa Mari run rẩy lắc bình nước, sau đó rót một ít vào mỗi cốc.