Tôi là Sakuma Nanase, và tôi đang gặp phải vấn đề nan giải nhất của cuộc đời - tôi đã chết. Thi thể của tôi được phủ một tấm vải trắng, nằm trên sàn nhà lạnh lẽo trong phòng khách. Không ai nhận ra rằng tôi, người đang nằm cách họ chưa đầy ba mét, đã mở mắt. Họ đang say sưa suy luận về quá trình tôi bị sát hại.
"...Cho dù tôi có bỏ độc vào chè đậu đỏ, nhưng trong tủ lạnh có rất nhiều loại đồ uống, làm sao tôi có thể chắc chắn cô ta sẽ chọn đúng cốc chè đậu đỏ có độc?!"
"...Anh đương nhiên có thể, bởi vì anh biết cô Sakuma có cơ địa đặc biệt, rất nhạy cảm với caffeine. Dù chỉ uống một chút đồ uống có caffeine vào ban ngày, cô ấy cũng sẽ mất ngủ cả đêm. Lợi dụng chức vụ, trước buổi tiệc này, anh đã sắp xếp cho cô Sakuma tăng ca liên tục một tuần. Rồi anh lại thay hết đồ uống trong tủ lạnh biệt thự thành trà lúa mạch, cà phê và món chè đậu đỏ ít người uống. Cô Sakuma đã rất mệt mỏi, vì muốn ngủ ngon, cô ấy chắc chắn sẽ không chọn loại đồ uống nào khác ngoài chè đậu đỏ..."
Tôi đã sống lại, không có nhịp tim, không có hơi thở. Tấm vải trắng trên mặt vẫn bất động. Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi vẫn là một xác chết - hay nói đúng hơn, tôi chính là một xác chết.
Lúc còn sống, tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại chết bởi một cách thức gϊếŧ người ngớ ngẩn như vậy. Đúng là quả báo, trước đây tôi không nên chê bai cốt truyện phá án về sau của Thám tử lừng danh Conan ngày càng ngu ngốc.
Đúng vậy, cùng với sự sống lại là ký ức của kiếp trước. Cuối cùng tôi cũng nhận ra thế giới mà mình đã sống 25 năm là một bộ truyện tranh quen thuộc. Nếu tôi biết trước điều này, ngay khi gặp Conan, tôi nên quay đầu bỏ chạy. Nhưng trên đời không có chữ "nếu". Khi tôi ngây thơ mời Đội thám tử nhí đến biệt thự chơi, tôi đã định sẵn cái chết yểu của mình. Xét cho cùng, trong "Danh Thám", những người đẹp trai đẹp gái không là hung thủ thì cũng là nạn nhân. Tôi xinh đẹp thế này mà lại không phải hung thủ, số phận đã an bài cả rồi.
"Anh không có bằng chứng!", tên sếp ngu ngốc của tôi vẫn còn giãy giụa. Hắn ta không biết rằng khi thốt ra câu đó nghĩa là hắn ta đã thua.
"Anh Kobayashi, chúng tôi đã tìm thấy ống tiêm chứa xyanua mà anh giấu trong đường ống nước của bể bơi tại biệt thự. Túi đựng ống tiêm bịt kín đường ống sẽ khiến vòi phun nước gặp sự cố. Vì vậy, anh đã cố tình dụ Genta và các bạn đi mở vòi phun nước, rồi cố ý làm hỏng công tắc, sau đó lại đổ lỗi cho bọn trẻ, để mọi người không còn để ý đến vấn đề của bể bơi nữa. Chỉ cần tìm thấy dấu vân tay của anh trên ống tiêm, đó chính là bằng chứng cho thấy anh đã sát hại cô Sakuma!", giọng tiến sĩ Agasa thật hùng hồn.
"...Dấu vân tay á? Trên đó toàn dấu vân tay của tôi đấy." Tên sếp ngu ngốc của tôi bỏ cuộc diễn trò. Giọng nói của hắn từ kích động chuyển sang bình tĩnh, tôi thậm chí còn nghe thấy một tiếng cười khẽ. "Lúc đó tôi thật sự rất căng thẳng, sờ đi sờ lại cái ống tiêm, suýt chút nữa thì làm rơi... A, nếu làm rơi thì đã không thể gϊếŧ chết Sakuma rồi."
"Tại sao anh lại gϊếŧ chị Nanase? Chị ấy là người tốt như vậy!", tiếng khóc của một bé gái vang lên.
Sakuma Nanase của kiếp này đúng là một cô gái tốt, hoàn toàn khác với tôi của kiếp trước. Cô ấy dịu dàng, chu đáo và tràn đầy sức sống, là kiểu người mang lại niềm vui cho mọi người xung quanh, là kiểu người mà tôi của kiếp trước hằng ao ước. Thật đáng tiếc, cô ấy là một người tốt như vậy, mà điều sai lầm nhất cô ấy làm lại là nhiệt tình mời bọn họ đến chơi. Nếu không, cô ấy đã không phải chịu cảnh sau khi chết còn được lũ nhóc thám tử công nhận nhân phẩm.
Xem kìa, thật là một suy nghĩ xấu xa! Nếu là Sakuma Nanase của kiếp này, cô ấy chắc chắn sẽ không oán giận lũ trẻ, mà chỉ tự trách mình vì đã mang đến cho chúng những kỷ niệm không vui. Tôi thì khác, tôi nhỏ nhen, ích kỷ và cực đoan. Sau khi khôi phục ký ức, tôi không còn có thể là cô ấy nữa.
"Tất cả là lỗi của cô ta! Tôi là người thừa kế tập đoàn Kobayashi, là người nắm giữ tương lai kinh tế của đất nước! Vậy mà cô ta dám từ chối tôi! Cô ta còn bịa chuyện có bạn trai để lừa dối tôi! Cô ta đáng chết!", gã đàn ông gào lên giận dữ.
Đúng là ở đâu cũng có loại đàn ông tự cao tự đại như vậy... Sakuma Nanase chết thật oan uổng. Một người tốt như cô ấy đã chết, còn tên khốn nạn này vẫn sống nhởn nhơ. Sau khi bị bắt, hắn ta cùng lắm chỉ bị kết án mười mấy năm tù rồi lại được thả ra. Thế giới này thật bất công! Tại sao người tốt lại phải gánh chịu nhiều bất hạnh như vậy? Tại sao lại cho kẻ gϊếŧ người cơ hội để làm lại cuộc đời?
Đồ cặn bã, đáng lẽ phải chết đi!