Lý Tiểu Manh là một nữ sinh trung học cuối cấp, cha mẹ cô đều là bác sĩ, từ nhỏ cô đã xinh đẹp, ở trường luôn được hoan nghênh, nhưng cô không biết rằng, Chu Văn Thụy, đồng nghiệp của cha mẹ cô đã sớm để ý đến cô, mơ ước được thao cô...
Chu Văn Thụy luôn ra vẻ một người chú hiền lành, mỗi lần gặp Lý Tiểu Manh đều tỏ ra rất tốt bụng, thường xuyên tặng quà cho cô, từ khi Lý Tiểu Manh có ký ức tới giờ, mỗi năm khi tới sinh nhật cô, Chu Văn Thụy sẽ tới tham dự, hơn nữa còn tặng cô món quà đắt tiền.
Đôi khi cha mẹ cô không mua gì đó cho cô thì Chu Văn Thụy sẽ mua cho cô, mà còn không cần báo đáp, làm vẻ một người chú tốt bụng khiến Lý Tiểu Manh không đề phòng.
Lý Tiểu Manh năm nay đã 18 tuổi, là học sinh cao trung năm ba, Chu Văn Thụy cũng đã 39 tuổi, đôi khi Lý Tiểu Manh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tại sao chú Chu lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn sống chết không chịu kết hôn, dù sao thì cha cô năm nay cũng mới 43 tuổi chỉ lớn hơn Chu Văn Thụy 4 tuổi mà đã có người con 18 tuổi là cô.
Đương nhiên Lý Tiểu Manh không bao giờ có thể ngờ được chú Chu nhìn có vẻ thanh tâm quả dục, ngây thơ, hiền lành và tốt bụng như vậy lại có tâm rắn rế, sở dĩ hắn không chịu kết hôn với người khác là bởi vì hắn đã sớm để ý đến Lý Tiểu Manh, cũng đã sớm mong ước vào ngày cô đủ 18 tuổi sẽ khiến cô trở thành người đàn bà của hắn.
Chu Văn Thụy là đồng nghiệp của cha mẹ Lý Tiểu Lộ nhiều năm, quan hệ vô cùng thân thuộc, mà người luôn tỏ ra tốt bụng khiêm tốn như hắn lại không tìm được lý do thích hợp để thao Lý Tiểu Manh, vì vậy hôm nay hắn định sử dụng một chút thủ đoạn.
Từ khi lên cao trung, mỗi khi sinh nhật Lý Tiểu Manh đều hẹn mấy người bạn thân nhất của mình đến KTV chơi vào buổi tối, sau khi dùng bữa tối, cả nhóm đến KTV đã đặt trước, lúc đến đã gần mười giờ, Lý Tiểu Manh nhận được điện thoại của Chu Văn Thụy nói có quà muốn đưa cho cô, nhất định phải gặp mặt để tặng.
Lý Tiểu Manh nghĩ chú Chu luôn đối tốt với mình nên đề nghị hắn đến KTV cùng chơi với bọn cô, nhưng Chu Văn Thụy lại từ chối, nói hắn là một ông chú trung niên sao có thể đi chơi cùng mấy học sinh cao trung, sau đó lại nhất quyết bảo Lý Tiểu Manh ra cửa KTV đợi hắn.
Lúc Lý Tiểu Manh ra cửa KTV như Chu Văn Thụy nói, cô đứng ở cửa sau đợi năm sáu phút cũng không thấy hắn, đang muốn gọi điện thoại hỏi thì Chu Văn Thụy đột nhiên gọi điện tới, nói bệnh viện có ca bệnh gấp nên phải trở về, không thể đem quà đến cửa KTV tặng cho cô được.
Lý Tiểu Manh vốn có chút tiếc nuối nhưng lại nghe thấy Chu Văn Thụy nói: "Tiểu Manh à, chú thấy trên đường không còn nhiều người lắm nên đã để quà ở ven đường, cháu qua lấy đi, nhưng phải nhanh chút.”
Lý Tiểu Manh sửng sốt một hồi, không ngờ chú Chu lại nói như vậy, nhưng sau khi nghe hắn nói chỉ cần đi qua cái ngõ nhỏ là thấy thì liên không chút do dự đáp ứng, dù sao thì xung quanh nơi này khá náo nhiệt, bây giờ cũng chưa phải quá muộn nên cũng không có vấn đề gì.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Tiểu Manh bước nhanh ra cửa sau của KTV rồi đi theo hướng Chu Văn Thụy mô tả, nhưng vấn đề là, trước khi Lý Tiểu Manh đi tới chỗ Chu Văn Thụy nói thì cô phải đi qua một đoạn ngõ nhỏ có chút âm u, ngay tại nơi đó cô đã bị một cánh tay hữu lực mạnh mẽ siết chặt.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô gái bị cánh tay mạnh mẽ tóm lấy rồi ép tới phía sau cây lớn, thân hình cao lớn đè lên người cô, cánh môi mỏng cũng bị chặn lại, bị liếʍ láp một cách gấp gáp.
Lý Tiểu Manh trợn tròn hai mắt, sự thay đổi đột ngột làm cho cô không kịp phản ứng lại, cô chỉ cảm thấy cánh môi mình như bị nghiền nát, đầu lưỡi nóng bỏng nhanh chóng luồn vào môi cô, chen vào khoang miệng của cô.
"Ưʍ..." Bị hôn? Lý Tiểu Manh ngửi thấy mùi hôi của mồ hôi, qua ánh trăng mờ mờ, cô lờ mờ nhìn thấy một khuôn mặt có phần thô bỉ, trong đầu chỉ cảm thấy ong ong một tiếng, tay cô cảm nhận được sự thô ráp của quần áo, còn có chút bùn đất, cô nhanh chóng nhận ra mình đã gặp người gì——
Một công nhân lao động.
"Ưʍ... buông ra, buông tôi ra..." Cô gái muốn thoát ra, dồn dập giãy dụa thở hổn hển, hai tay cố gắng đẩy l*иg ngực của người đàn ông ra, nhưng sức lực của Chu Văn Thụy quá lớn, cánh tay giống như sắt thép chặt chẽ vây cô lại, đầu lưỡi tùy ý khuấy đảo khoang miệng của cô.
Thật ngọt, đây là hương bị của cô gái nhỏ sao? Là hương vị mà hắn đợi nhiều năm mới có được sao? Càng nghĩ đến việc có thể sẽ có được lần đầu tiên của cô gái mình nhìn từ nhỏ tới lớn, Chu Văn Thụy hưng phấn muốn chết.
Hôm nay hắn cố ý ngụy trang thành một công nhân nhập cư thô tục chỉ vì để cưỡиɠ ɧϊếp Lý Tiểu Manh, hung hăng ôm lấy cô, vấy bẩn cô, làm cho cô cả đời sống trong bóng ma bị cưỡиɠ ɧϊếp, sau đó trở nên bất an, yếu ớt cần người an ủi, bắt đầu bài xích các đàn ông khác.
Chỉ có hắn, chỉ có hắn mới có thể có được Lý Tiểu Manh.
Chỉ cần hắn có thể có được cô, giữ lấy cô, cho dù phải dùng đến cách gì, thủ đoạn gì Chu Văn Thụy đều không để ý, hắn chỉ cần cô.