Những Kẻ Từng Hãm Hại Đều Van Xin Tôi Làm Người/ Tôi Thật Sự Khổ Quá Mà

Chương 17: Ồ, nhìn cậu dễ bị lừa quá đấy!

Lãnh đạo Cục Lâm Nghiệp không hỏi nhiều, Dung Tử Hàm chỉ nói ngắn gọn rằng “nhặt được bên đường” là ông đã tự động tưởng tượng ra câu chuyện.

Hôm qua, lúc bắt lợn rừng thì một nhóm săn trộm đã chạy thoát. Nhóm săn trộm đó đến cả lợn rừng còn trộm, thì một con Rùa Kim Tiền to thế này rất có thể cũng có liên quan đến bọn họ.

Con Rùa Kim Tiền lớn như thế này có giá trị lớn lắm!

Vậy mà Dung Tử Hàm đối mặt với cám dỗ ấy vẫn không hề động lòng. Nếu không phải người quá thật thà, thì là rất biết cách ẩn mình.

Người thông minh thì sớm muộn gì cũng gặp may.

Lãnh đạo nhìn Dung Tử Hàm với ánh mắt tán thưởng rồi tiếp lời: “Phần thưởng của cậu sẽ được trao sau khi chúng tôi bàn bạc với bên động vật hoang dã.”

“Cảm ơn lãnh đạo.” Dung Tử Hàm không hỏi thêm, sau khi làm xong thủ tục thì định quay về thôn.

Trước khi đi, hệ thống khuyên Dung Tử Hàm nên tạm biệt Rùa Kim Tiền lần nữa.

Nó lo lắng nói: “Rùa Kim Tiền là vị thần tài đấy, mà nó lại ghét cậu như vậy, liệu có ảnh hưởng đến tiền thưởng không!”

Dung Tử Hàm: “Vậy tôi nói chuyện với nó thêm chút nhé?”

Rùa Kim Tiền lập tức rụt đầu vào trong mai, tỏ rõ ý không muốn.

“Biến, biến, biến! Tôi chúc cho cậu cả đời làm ăn phát đạt, tài lộc dồi dào!”

[Giá trị kháng cự + 3000]

Cảm nhận được sự chân thành trong lời chúc của Rùa Kim Tiền, Dung Tử Hàm và hệ thống rời khỏi Cục Lâm Nghiệp. Khi cậu quay lại thôn thì bất ngờ thấy vợ chồng chủ quán ăn đang đứng trước nhà, cùng với một người đàn ông trung niên mặc vest lịch sự đang đợi cậu.

Vừa thấy Dung Tử Hàm, ông ta lập tức bước tới bắt tay cậu một cách thân thiện, miệng không ngừng khen ngợi tài nghệ nấu nướng của cậu. Ông ta tự giới thiệu mình là “hậu duệ ngự trù” và đang đi xuống nông thôn để học hỏi.

Nhưng Dung Tử Hàm lại thấy rất rõ ràng trên đầu ông ta hiện dòng chữ “Kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, đang cố gắng lừa bịp”.

Cùng lúc đó, kỹ năng “Sấm sét” kích hoạt, trên người người đàn ông trung niên hiện lên bốn điểm sáng đen, có lẽ sợ Dung Tử Hàm là bác sĩ thú y nên không hiểu bệnh của con người, kỹ năng này còn gắn chú thích tên bệnh rõ ràng.

[Gan nhiễm mỡ][Cao huyết áp]và…[Nấm chân][Mụn Cóc]

Đây là một lời cảnh báo tinh tế. Dung Tử Hàm vô thức né tránh bàn tay người đối diện đang đưa tới. Bệnh nấm chân thuộc về loại nhiễm trùng do nấm gây ra, mặc dù chỉ cần lớp da vẫn giữ được hàng rào bảo vệ bình thường thì sẽ không dễ lây qua tiếp xúc, nhưng Dung Tử Hàm vẫn theo bản năng không muốn có chút tiếp xúc nào với người này, dù chỉ là xác suất nhỏ nhất.

Tuy nhiên, kẻ lừa đảo lại nghĩ Dung Tử Hàm quá cảnh giác nên mới từ chối, vậy là càng cố gắng tỏ ra chân thành hơn.

“Đừng lo lắng! Tôi biết, với người có bí quyết gia truyền như cậu, tất nhiên sẽ sợ bị tính kế. Nhưng tôi thực sự không phải loại đó đâu, tổ tiên tôi còn là đầu bếp nổi tiếng, từng xuất hiện trên truyền hình!”

“Không những tôi sẽ không gây tổn hại mà còn có thể giúp cậu bảo vệ quyền lợi của mình tốt hơn nữa.”

“Chẳng hạn như đăng ký bản quyền công thức, hoặc nếu công thức này có giá trị, tôi thậm chí có thể giúp cậu đăng ký vào danh mục di sản phi vật thể...”

Đúng là dân lừa đảo chuyên nghiệp, nói câu nào là đánh trúng tâm lý câu đó, vừa tỏ ra chính trực vừa ngầm ám chỉ rằng mình đã giúp đỡ nhiều người, để Dung Tử Hàm có thể yên tâm.

Đáng tiếc là dù ông ta có nói hay đến đâu cũng không che được hàng chữ [Giá trị âm mưu +1000] đang lơ lửng trên đầu.

Vậy là đang muốn lừa mình đây? Dung Tử Hàm nhìn kẻ lừa đảo một lúc mà không nói gì.

Không khí trở nên hơi gượng gạo. Cặp vợ chồng kia rất tin tưởng Dung Tử Hàm, thấy cậu không lên tiếng cũng không thúc giục. Cuối cùng, kẻ lừa đảo không còn cách nào khác đành tiếp tục tuôn ra hàng loạt lời nói, cố gắng thuyết phục Dung Tử Hàm đồng ý.

Trong mắt kẻ lừa đảo, Dung Tử Hàm là bác sĩ thú y ở nông thôn, chắc chắn dễ dụ. Vì thế, ông ta bắt đầu sử dụng những lời lẽ đã luyện thành thạo, chuẩn bị cho một màn thuyết phục mới.

Nhưng đâu ngờ rằng, trong mắt Dung Tử Hàm, ông ta lúc nào cũng như thế.

“Chàng trai, chỉ cần hợp tác với tôi, chúng ta sẽ nhanh chóng làm nên thương hiệu!” [Giá trị âm mưu +3000]

“Tôi giỏi làm thương mại điện tử, cỡ trang mạng nổi tiếng ấy, tôi quen thân với họ lắm. Chỉ cần tôi nói một câu là chúng ta sẽ lên sóng, lúc đó tiền cứ thế vào túi!” [Giá trị mơ tưởng giữa ban ngày +3000]

“Cậu thấy không, chỉ cần yên tâm giao bí quyết gia truyền cho tôi! Tôi sẽ giúp cậu đăng ký bản quyền, sau này không lo bị người khác ăn cắp công thức. Sao nào? Cậu suy nghĩ xong chưa?” [Giá trị ý đồ xấu +3000]

Kẻ lừa đảo huyên thuyên suốt mười phút, trong thời gian đó Dung Tử Hàm luôn chăm chú lắng nghe. Đến khi ông ta dừng lại, Dung Tử Hàm mới rất bình tĩnh trả lời: “Ừ, nghĩ xong rồi. Không được.”

Kẻ lừa đảo: ??? [Giá trị bực bội +300]

Nghĩ tên bác sĩ thú y này bị bệnh à? Kẻ lừa đảo hoàn toàn sững sờ.

Ông ta cũng xem như lăn lộn trong nghề lừa đảo đã lâu, đặc biệt có kinh nghiệm tiếp xúc với người dân ở thôn quê, nên hiểu rõ phải dùng cách nào để khiến họ mở lòng.

Ông ta còn tính toán rằng có thể ban đầu tung ra chút lợi nhuận, khiến Dung Tử Hàm kiếm được chút tiền. Khi cậu yên tâm giao công thức cho ông ta, ông ta sẽ có thể đá cậu ra ngoài, tự mình phát tài.

Ông ta đã quan sát cặp vợ chồng chủ quán ăn này một thời gian dài, cũng từng nếm thử trứng vịt muối và cá muối của họ, biết rõ hương vị độc đáo không lẫn vào đâu.