Những Kẻ Từng Hãm Hại Đều Van Xin Tôi Làm Người/ Tôi Thật Sự Khổ Quá Mà

Chương 16.2: Đừng chạm vào ông đây!

Ở Trung Quốc, nếu phát hiện động vật quý hiếm và giao nộp cho nhà nước thì thường sẽ nhận được phần thưởng, Dung Tử Hàm đoán là không dưới mười ngàn. Nếu được vậy, số tiền để đăng bài nghiên cứu sẽ gần đủ. Phần còn lại thì đã có trứng vịt muối và cá khô lo!

Thêm vào đó, khi hệ thống mở chức năng quy đổi sau này, tất cả vật phẩm cấp N đều có thể dùng bằng vàng để tự do mua sắm, Dung Tử Hàm sẽ có thể làm nhiều thứ hơn. Mọi chuyện phải tiến từng bước, nền móng còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Vì vậy, Dung Tử Hàm không bao giờ vội.

Hệ thống thấy cậu nói rất đúng, cuối cùng cũng an tâm. Nhưng nghĩ lại, họ còn cần tới sáu trăm ngàn điểm giá trị vàng nữa cơ!

Thế nên hệ thống giục giã Dung Tử Hàm: “Ký chủ, mau lên, cậu lên Zhihu viết tiếp bài đi, như thế mới kiếm thêm được giá trị vàng!”

Dung Tử Hàm ngẩn người: “Viết xong rồi mà! Còn viết gì nữa?”

Hệ thống: “???? Cậu chưa có kết thúc mà!”

“Sau đó con nhà giàu kia ra sao rồi?”

“Học bá có thành công lật ngược tình thế không?”

“Những cái này cậu chưa viết mà!”

“Đương nhiên là không thể viết rồi!” Dung Tử Hàm quả quyết: “Vì mấy chuyện đó chưa xảy ra, tôi cũng không biết sẽ ra sao nữa!”

“Trời đất! Thế cậu sẽ bị người ta đánh chết mất!” Nghĩ đến giá trị oán giận của những người đang chờ kết thúc để lại cho Dung Tử Hàm trên mạng, hệ thống lập tức thắp cho cậu một ngọn nến.

“Chắc không đến nỗi đâu nhỉ!” Dung Tử Hàm vẫn rất lạc quan.

Cậu mở ra xem lại bài viết trên Zhihu của mình, ngay lập tức bị núi lời thúc giục viết tiếp đè lên.

“Xin cậu viết tiếp đi!”

“Hu hu hu, tôi đã xem cả chiều rồi! Cuối cùng học bá có trở thành người giàu mới, lấy được tiểu thư con nhà giàu, đè bẹp tên thiếu gia kia không?”

“Bài viết không có JJ*, muốn làm thái giám thì tùy cậu vậy!”

*Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam đó. Mn tự hiểu nhaaa

Kèm theo những lời đe dọa này, hệ thống cũng nhanh chóng báo cáo giá trị oán giận tăng lên đều đều.

Vậy là, mọi người muốn biết sau khi cậu về nông thôn đã làm gì à?

Thế là, Dung Tử Hàm hồi tưởng lại những việc đã làm hôm nay và nghiêm túc trả lời cho những người đang chờ câu trả lời cuối cùng.

“Về quê xong thì đi chữa bệnh cho vịt, dẫn người đi bắt lợn rừng chạy trốn.”

Hệ thống: ...

Nó cảm thấy Dung Tử Hàm hết thuốc chữa rồi. Nhưng Dung Tử Hàm thì thấy mình không hề sai. Sau khi về, đúng là cậu chỉ làm những chuyện đó thôi mà!

Thêm vào đó, từ việc bắt lợn rừng hôm nay và để kiểm chứng thói quen của chúng, Dung Tử Hàm đã viết một bài mới với tựa đề “Làm sao thuần hóa lợn rừng chạy loạn”.

Rồi hài lòng đi rửa mặt, chuẩn bị ngủ. Ngày mai cậu còn rất nhiều việc phải làm, mà giờ thì đã khuya rồi.

Điều mà Dung Tử Hàm không biết là, sau khi cậu ngủ, những người trên Zhihu đang chờ bài viết của cậu cập nhật đã náo loạn lên.

Đây là cái quái gì thế này!!!

Nói sẽ có kết cục lật ngược tình thế đâu rồi?

Khi nhìn thấy bài viết “Làm sao thuần hóa lợn rừng chạy loạn” phía sau, đám người chờ cái kết hoàn chỉnh chỉ muốn lần theo mạng đến và tóm cổ Dung Tử Hàm.

Cắt ngang ngay lúc cao trào rồi bỏ dở, cuối cùng tác giả quay lại mà không viết cái kết, lại còn ra một bài vớ vẩn cho qua?

Cảm giác đó giống như đang đi trên phố, gặp một cô gái siêu xinh đẹp, ra hiệu mời gọi 419 (tình một đêm), ăn tối dưới ánh nến xong, uống rượu vang lãng mạn xong, nụ hôn ướŧ áŧ khơi dậy đam mê, đến khi cùng nhau tắm bồn đôi thì phát hiện ra cô nàng đẹp đẽ này khi cởi váy lại còn… lớn hơn mình?

Đã thế, khi quyết định cam chịu, lại phát hiện cả hai đều uống phải rượu giả, giờ chẳng ai còn cứng được nữa.

Ngay lập tức, những cư dân mạng cảm thấy bị Dung Tử Hàm lừa bèn nổi giận đùng đùng, không nhịn được vào bài viết mà xả cơn thịnh nộ.

Vì thế, sáng hôm sau, khi vừa mở mắt ra, Dung Tử Hàm ngạc nhiên khi thấy hệ thống của mình đã có thêm 400,000 điểm vàng, và nó vẫn tiếp tục tăng đều đặn.

[Giá trị tức giận của người dùng XX + 1000][ Giá trị tức giận của người dùng XX + 459][ Giá trị tức giận của người dùng XX + 333][ Giá trị tức giận của người dùng XX + 778]

Thậm chí còn có một cái tên quen thuộc[Người dùng Lý Công Đức], rõ ràng đây là tên của trưởng khoa Thú y Đại học Nông nghiệp. Dung Tử Hàm hoàn toàn không ngờ rằng, người đàn ông trung niên hói đầu bình thường trông rất nghiêm túc này cũng thức khuya lên Zhihu hóng chuyện.

Dung Tử Hàm chợt có cảm giác như mình vừa phát hiện ra một bí mật không nên biết.

Cậu im lặng một lúc, sau đó bắt đầu chuẩn bị công việc của mình.

Trước tiên cậu phải mang cá muối và trứng vịt muối qua cho vợ chồng chủ quán ăn, rồi tiện thể đưa con Rùa Kim Tiền đến gặp lãnh đạo của Cục Lâm Nghiệp.

Hôm qua, sau khi Dung Tử Hàm liệt kê vài địa điểm gần Yến Kinh có thể đến, Rùa Kim Tiền đã tự chọn Vườn thú hoang dã Yến Kinh.

Hệ thống: “Tại sao lại là nơi đó?”

Rùa Kim Tiền: “Nhiều du khách, tiện lợi cho việc tích lũy công đức hơn.”

Dung Tử Hàm nhớ đến lời bình hiện ra trên đầu rùa hôm qua, không kìm được mà hỏi: “Chẳng lẽ không phải là để xem nhiều chuyện hơn à?”

“…”Rùa Kim Tiền im lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được mà đáp: “Cầu xin cậu đưa tôi đi nhanh lên, đưa tôi đi thì cậu sẽ mãi mãi là ân nhân lớn nhất của tôi!”

[Giá trị phản đối của Rùa Kim Tiền + 2000]

Thế là, dưới sự thúc giục của Rùa Kim Tiền, Dung Tử Hàm đến Cục Lâm Nghiệp ngay khi họ vừa bắt đầu làm việc lúc 9:30 sáng để giao nó cho lãnh đạo.