Đúng lúc có người ở trạm thu phí này là người cùng thôn với Dung Tử Hàm, thế là anh ta lên tiếng: “Bác sĩ Tiểu Dung của bọn tôi lợi hại lắm! Lần trước cũng nhờ cậu ấy phát hiện ra bệnh dịch trên đàn vịt trong thôn đấy.”
Nghe vậy, lãnh đạo Cục Lâm Nghiệp lập tức gọi điện cho trưởng thôn bảo dẫn Dung Tử Hàm tới giúp.
Đám người cứ thế đối mặt với bầy lợn, chờ mong sự xuất hiện của Dung Tử Hàm.
Nhưng mà thấy Dung Tử Hàm còn trẻ, lãnh đạo Cục Lâm Nghiệp vừa thấy đã muốn bỏ cuộc.
Còn trẻ thế này, làm gì có kinh nghiệm?
Nhưng trưởng thôn thì tự tin vỗ ngực: “Cứ yên tâm!”
“Bác sĩ Tiểu Dung của chúng tôi rất được việc! Bác sĩ Tiểu Dung không thành vấn đề!”
“…” Dung Tử Hàm đeo chiếc hộp thuốc trên lưng, vẻ mặt ngơ ngác, rất muốn phủ nhận ngay ba lần, rằng tôi không phải, tôi không thể, đừng nói bừa. Nhưng lãnh đạo Cục Lâm Nghiệp lại bị sự tự tin của trưởng thôn thuyết phục, nhìn cậu khích lệ.
“Đồng chí trẻ, cậu có nhu cầu gì cứ nói. Chúng tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp.”
Dung Tử Hàm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có được chi trả phí điều trị tai nạn lao động không?”
“…” [Giá trị ngại ngừng + 3000]
Câu hỏi quá đỗi chân thật của Dung Tử Hàm khiến lãnh đạo Cục Lâm Nghiệp ngỡ ngàng, im lặng một hồi rồi nói: “Có.”
Dung Tử Hàm gật đầu: “Vậy có pháo không?”
“…” Pháo thì thật sự không có. Nơi khỉ ho cò gáy thế này lấy đâu ra pháo? Cách này cũng khá mới lạ.
“Ừm... thôi thì kiếm mấy cái loa, rồi nhờ vài đồng chí có giọng lớn và khoẻ là được.”
“Chuẩn bị vậy là đủ rồi.”
Nói xong, Dung Tử Hàm tìm cảnh sát giao thông bàn bạc xem có thể bố trí lại những xe đang vây quanh bầy lợn không.
Thực ra từ lúc thấy tình hình này, trong đầu Dung Tử Hàm đã có ý tưởng. Chỉ là mọi người xung quanh chưa hiểu.
Thực tế, lợn rừng có một đặc điểm là có thể xua đuổi bằng âm thanh lớn.
Dung Tử Hàm bảo họ dùng xe chắn các con đường xung quanh, tạo thành một vòng tròn, chỉ để lại một lối ra chính là chiếc xe tải có l*иg. Như vậy, khi bầy lợn bị dọa chạy trốn, chúng chỉ còn cách lao vào cái l*иg đó.
Nhưng bầy lợn này gan đến nỗi dám tấn công người, thì làm sao đuổi được chúng đi? Những người xung quanh đều thấy không khả thi.
Lúc này, mấy đồng chí có giọng lớn mà Cục Lâm Nghiệp gọi đến cũng vừa tới.
“Bác sĩ Tiểu Dung, chúng ta đuổi kiểu gì đây?” Lãnh đạo Cục Lâm Nghiệp hỏi Dung Tử Hàm.
Dung Tử Hàm phát cho mỗi người một cái loa, rồi nói: “Mọi người đứng thành hàng ngang, rồi đối diện bầy lợn mà la hét.”
“Hét gì?” Mọi người đều thấy hơi khó hiểu.
“Cứ hét bừa là được, hát cũng được, quan trọng là phải to tiếng.”
“Nhưng mà chẳng nghĩ ra hét gì cả!” Mọi người nhìn nhau lúng túng. Cuối cùng trưởng thôn đề nghị: “Hay bác sĩ Tiểu Dung khởi xướng trước?”
“Cũng được.” Dung Tử Hàm thật ra ít khi hát, cũng không nghĩ ra bài gì nổi tiếng, nên lấy điện thoại ra tìm bài hát. Cuối cùng chọn bài dễ hát nhất, rồi bắt đầu cất giọng: “Lái chiếc xe máy yêu dấu của tôi...”
"Anh ta không bao giờ kẹt xe!!" Trời đất! Câu hát này quá quen thuộc! Vừa cất lên, mấy người cầm loa liền hát theo rần rần, làm mấy lãnh đạo lâm nghiệp bên cạnh giật mình thon thót.
Đây cũng gọi là hát à?!
Tám cái giọng khàn cùng lúc gào lên, lại thêm loa cứ rè rè, ngoài mấy người đang gào ra thì ai nấy cũng bị làm cho ù hết cả tai.
Đến cả lũ lợn rừng cũng không chịu nổi.
Con đầu đàn hét lên "Mau hộ giá!", rồi dẫn đám "hậu cung" của mình chạy toán loạn, đâm thẳng vào chiếc xe l*иg đang mở cửa.
Được rồi đây! Đám cảnh sát giao thông với các lãnh đạo lâm nghiệp nhìn nhau, thấy cách của Dung Tử Hàm lại cực kỳ hiệu quả.
Còn tám anh trai cầm loa thì phấn khởi hẳn.
Trước đây bắt lợn rừng chỉ có nước bị chúng rượt, giờ lại được dịp rượt ngược lại chúng.
Đám này càng làm tới, sung sướиɠ cầm loa chạy theo, chuyển từ bài ‘Chiếc xe máy yêu dấu’ sang bài ‘Một người uống rượu say, say rồi giai nhân bên ta ngay...’
Cái giai điệu khủng khϊếp này còn làm đàn lợn rừng hoảng hồn hơn nữa. Chưa đầy năm phút, cả bầy chạy hết vào l*иg. Dung Tử Hàm chỉ việc đóng cửa lại, thế là xong.
Mấy anh trai cầm loa còn tiếc rẻ, muốn gào thêm nữa, trong khi đám lãnh đạo lâm nghiệp xung quanh, sau khi bị "âm nhạc" của họ làm cho váng đầu, thì chỉ còn biết thở phào.
Nhưng vẫn còn việc phải làm, dù gì cũng là động vật hoang dã. Phải kiểm tra kỹ trước khi thả về rừng hoặc chuyển giao, và công việc này tất nhiên rơi vào tay Dung Tử Hàm.
Lần đầu tiên được nhìn thấy lợn rừng sống, Dung Tử Hàm tiến tới kiểm tra, may mà ngoài một con bị thương, còn lại đều khỏe mạnh. Cậu lập tức băng bó, điều trị cho chúng. Nhờ đó, còn "kiếm" được thêm 2.000 điểm cảm kích từ chúng.
Khi cậu vừa bước xuống xe, một vài cảnh sát giao thông bị thương trong quá trình giúp bắt lợn rừng vẫn còn ở đó, người thì đang xử lý hậu quả, người thì đợi bác sĩ xử lý vết thương. Nhưng ở đây chỉ có một bác sĩ nên việc xử lý khá chậm.
Dung Tử Hàm ngẫm nghĩ rồi đến gần một anh cảnh sát trông có vẻ hiền lành và hỏi: “Hay để tôi xem thử cho anh nhé?"
Anh ấy ngạc nhiên: Hả? Cậu không phải bác sĩ thú y à?
Dù là thế, nhưng tay Dung Tử Hàm đã giơ ra rồi, anh ấy cũng không tiện từ chối nên đành miễn cưỡng đồng ý. Kết quả là sau khi được Dung Tử Hàm chữa trị, vết thương hết đau ngay lập tức, nên anh ấy tặng thêm cho cậu 700 điểm cảm kích.
Tuy nhiên, bị bác sĩ thú y băng bó, cảm giác có hơi... kỳ lạ, nên anh ấy lại ném thêm cho Dung Tử Hàm 500 điểm với cảm giác "khó tả".