Không phải kiểu quen thuộc của mấy truyện nữ chính nhà nghèo bị thiếu gia nhà giàu để ý rồi bị cưỡng đoạt, giam cầm, cưỡng bức, hành hạ yêu thương sâu đậm rồi lại kết thúc mặn nồng.
Mà là câu chuyện của một học bá dám đấu với thiếu gia, kiên định giữ vững lập trường, không sợ quyền thế, khéo léo lợi dụng thế cờ để tự mở đường thoát, một câu chuyện đầy nghị lực.
Mới đọc qua mà đã thấy sảng khoái thật.
Dù từ ngữ của Dung Tử Hàm khá đơn giản, nhưng câu cú rất già dặn, logic rõ ràng, chỉ cần vài câu là đã cuốn hút người đọc, khiến họ theo dõi mạch truyện và đồng cảm cùng nhân vật chính.
Khi tình tiết diễn ra đến cảnh tòa tuyên học bá thua kiện, mất luôn quyền học tiếp và phải về thôn hỗ trợ, mọi người đọc đều cảm thấy tim thót lên tận cổ.
Vậy rốt cuộc sau đó sẽ ra sao?
Có phải trả nợ không?
Có xử lý được cái tên thiếu gia kia không?
Đúng vậy, mọi người đều háo hức muốn biết kết cục. Nhưng khi lướt tiếp, lại chẳng có đoạn kết!
“Chết tiệt, tôi còn cởϊ qυầи ra mà chỉ cho xem đến đây?”
“Gì đây, chuyện gì vậy? Mau quay lại viết nốt cái kết đi!”
“Trên Zhihu tôi đọc đủ thứ xàm xí rồi, chỉ có cái này mới khiến tôi thật lòng cảm động! Chủ thớt mau quay lại bổ sung tình tiết đi!”
Thời gian càng trôi, bình luận dưới bài của Dung Tử Hàm về thiếu gia càng nhiều, cuối cùng còn lên thẳng mục nổi bật!
Mà cùng với bài đăng leo top, người rơi vào hố cũng ngày càng đông.
Thông thường mấy chủ thớt trên Zhihu viết về trải nghiệm tự kể thế này, càng có nhiều người xem thì chủ thớt càng chăm chỉ viết.
Nhưng Dung Tử Hàm lại hoàn toàn ngược lại. Ban đầu chẳng ai xem, cậu viết “ro ro” một đống. Giờ mọi người cầu xin cậu viết thì cậu lại mất tích.
Quan trọng là, đám người này chờ từ chiều đến tối, nhưng Dung Tử Hàm vẫn không trở lại. Tài khoản Zhihu của Dung Tử Hàm cũng chẳng có động tĩnh gì thêm.
Vậy là bỏ dở luôn à?
Mong đợi giờ thành oán trách. Một đám nhiệt tình canh bài chờ Dung Tử Hàm trả lời, giờ đã từ fanboy hóa thành những oán phụ nhà hào môn.
Nhưng mặc kệ họ bấm đẩy bài, gọi tên, Dung Tử Hàm vẫn chẳng hồi âm, như thể một tên tra nam “tán rồi chạy”, ăn xong rồi chẳng thèm lau miệng.
[Giá trị oán niệm tăng 10.000], [Giá trị oán niệm tăng 20.000]...[Giá trị oán niệm tăng 100.000]...
Số vàng mà Dung Tử Hàm nhận được trên diễn đàn nhanh chóng vượt mốc 100.000.
Hệ thống sắp bị dọa chết, còn Dung Tử Hàm lại không có thời gian quan tâm đến mấy thứ này.
Hiện tại, cậu đang trên đường cao tốc từ huyện lên Yến Kinh, phối hợp với cảnh sát giao thông địa phương... bắt giữ một đàn lợn rừng bỏ trốn.
Con lợn đực lớn nhất trong đám có dòng chữ trên đầu: “Tên điêu dân đê tiện, mau quỳ xuống cho trẫm!”
Mấy con lợn này bị sao vậy? Con nào con nấy đều tự xưng là vua. Nói trắng ra cũng chỉ là do quan hệ bầy đàn thôi, một con đực sống cùng nhiều con cái mà bày đặt như vua chúa, tam cung lục viện.
Dung Tử Hàm cũng thấy bất lực, nhưng đám người ở đây thì thật sự tuyệt vọng rồi.
Một tiếng trước khi Dung Tử Hàm đến , bầy lợn rừng này đã ở đây. Bắt thì không được, xua thì không đi, mà khi tức lên còn quay lại tấn công người ta.
“Cái huyện này xe cộ đi qua không nhiều, nhưng đây lại là đoạn gần cao tốc, nhất định phải nghĩ cách mau chóng dẹp chúng đi!” Người phụ trách trạm thu phí nói với vẻ bất lực.
Thực ra, đây là tai họa từ trên trời rơi xuống.
Lợn rừng sống theo bầy đàn, hồi xưa từng gây phiền phức cho người trong thôn, nên mỗi năm thôn đều phải thuê thợ săn chuyên nghiệp để săn lợn rừng, tránh chúng vào mùa thu xuống núi phá hoại mùa màng. Nhưng bây giờ khác rồi, con người xâm phạm mạnh mẽ vào hệ sinh thái, làm môi trường bị tàn phá nghiêm trọng. Thêm vào đó, số lượng lợn rừng đã giảm đi nhiều do nạn săn trộm.
Khu núi gần thôn của Dung Tử Hàm có bắt thỏ, gà rừng thì dễ, nhưng để bắt được cả một bầy lợn rừng lớn như này thì khó mà gặp được.
Bầy lợn này cũng không phải từ trên núi gần thôn của Dung Tử Hàm xuống, mà là do đám săn trộm bắt đem đi bán làm thịt rừng. Chẳng may đi đến đây thì bị cảnh sát tóm được.
Săn trộm là tội lớn, mà số lượng lợn rừng trong tay đám săn trộm này lại khá đông, nhẹ thì phải ngồi tù nửa đời. Thế nên khi biết không thoát nổi, đám săn trộm này bỏ luôn lũ lợn, chạy lấy người.
Hơn nữa, để câu giờ cho việc bỏ trốn, bọn chúng còn thả hết lợn ra. Bọn này đều là thú hoang sinh sống trong núi rừng, tụ tập lại nhe răng nanh hung dữ nhìn đám người vây quanh.
Nếu không có hàng rào chắn đường cao tốc ở đó, bầy lợn này đã theo con đầu đàn chạy thẳng trên đường rồi.
Lúc này, cảnh sát giao thông và cả nhân viên Cục Lâm Nghiệp huyện cũng có mặt, nhưng lại không biết phải làm gì với lũ lợn.
Ban đầu họ định dùng súng gây mê để bắt sống, nhưng mấy nhân viên của Cục Lâm Nghiệp đều là người non tay, phát đầu tiên đã bắn trượt, bầy lợn bị hoảng loạn, lao lên gây thương tích cho không ít người.
Không còn cách nào khác, có người đề nghị tìm người có chuyên môn, gọi bác sĩ thú y bên trạm chăn nuôi qua xem. Nhưng mà Vương Đại Tráng ở thôn Lục Gia hiện vẫn đang ở trong tù cải tạo, còn ông thú y ở thôn Lục Gia thì tuổi đã cao, lỡ bị lợn đυ.ng vào là có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Tính tới tính lui, cuối cùng chỉ còn Dung Tử Hàm.