“Cái gì? Các người còn muốn chối? Bác sĩ Tiểu Dung của chúng tôi là nhân tài đấy! Từng đạt thủ khoa, sao có thể nói năng bừa bãi được chứ?” Hai cô trong Hội Phụ nữ phản công cực mạnh, không để cho họ kịp nói gì.
Thư ký huyện trưởng cũng tò mò, “Thủ khoa gì cơ?”
“À! Bác sĩ Tiểu Dung của chúng tôi là thủ khoa kỳ thi đại học thành phố Yến Kinh năm đó.”
“Giỏi thật!” Thư ký huyện trưởng gật gù, thiện cảm với Dung Tử Hàm càng tăng thêm.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì đây? Học bá là có thể làm bậy sao? Vương Đại Tráng khổ sở muốn khóc mà không khóc nổi. Đành cùng Lý Thiết Trụ hợp lực chống trả, không ai chịu nhận tội.
Lần này tình hình càng thêm rắc rối.
Ngay khi thư ký huyện trưởng đang đau đầu không biết phải làm sao, cửa văn phòng bị gõ mở ra, một chàng thanh niên bước vào.
Cậu ta đẹp trai đến mức khiến người ta ngỡ ngàng, chỉ có điều phong cách ăn mặc thì thật khó mà diễn tả. Tay trái xách một con vịt trông như sắp chết, tay phải hình như cầm một sợi roi dài sáng lấp lánh?
Trưởng thôn trong lòng vui mừng: "Bác sĩ Tiểu Dung, cậu đến rồi! Chúng tôi vừa nhắc đến cậu!"
Dung Tử Hàm khẽ cười, chưa nói gì thì đã để lộ một đoạn đuôi cá đông lạnh lấp lánh trong tay, hướng về phía Vương Đại Tráng và tên du thủ du thực kia.
Âm thanh báo hiệu của hệ thống vang lên một cách hào hùng và có phần ngượng ngùng: [Kích hoạt Giáo dục Tình yêu của Cá đông lạnh]. Đồng thời, Vương Đại Tráng và tên lưu manh kia bỗng "phịch" một tiếng, cùng quỳ xuống đất, dập đầu trước Dung Tử Hàm.
Lưu manh & Vương Đại Tráng: Bố ơi! Bố ơi, con sai rồi, bố ơi.
Trưởng thôn đứng ngay bên cạnh hai người bọn họ, bị dọa cho giật mình. Trong đầu ông nghĩ: Hai tên này bị làm sao vậy? Có ai ép cung chúng đâu.
Nhìn lại con vịt trong tay Dung Tử Hàm, trưởng thôn đã hiểu ra. Đúng là bọn này không thấy quan tài không đổ lệ. Giờ thấy chứng cứ rõ rành rành thì chỉ đành vậy thôi.
May là những người khác cũng cùng suy nghĩ với trưởng thôn, không quá để ý chi tiết này, khiến Dung Tử Hàm thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh tượng vừa rồi lại một lần nữa chứng minh hiệu quả của cá đông lạnh, không hổ danh là vật phẩm cấp R, dù hình dạng có hơi buồn cười nhưng hiệu quả lại rất tuyệt vời. Sau này có thể sử dụng thật tốt.
Chuyện tên thiếu gia giàu có kia hãm hại Dung Tử Hàm vẫn chưa bị phơi bày, nếu thật sự không tìm được cách đột phá, có lẽ có thể thử dùng con cá đông lạnh này để kiểm tra hiệu quả.
Dung Tử Hàm vừa nghĩ vừa lẳng lặng cất con cá đông lạnh đi. Đồng thời, cậu đặt con vịt xuống, sau đó đưa báo cáo cho thư ký huyện trưởng.
---------------
Vật phẩm của Thiên Đạo không bao giờ phóng đại hay sai lệch, cuối cùng Lý Thiết Trụ và Vương Đại Tráng cũng đã khai nhận mọi chuyện.
Đồng thời, bọn họ còn tiết lộ một chi tiết nhỏ, hóa ra Vương Đại Tráng bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong lúc uống rượu mới ra tay đối phó với Dung Tử Hàm.
“Ý cậu là sao?” Trưởng thôn nghe thấy, mắt sáng lên. Trước đây ông đã nghi ngờ có điều mờ ám, bây giờ nghe vậy, quả nhiên là thật. Chỉ là không giống như ông đoán ban đầu, không phải là kẻ thù của Dung Tử Hàm mà là họ hàng "cực phẩm" của cậu.
“Haiz.” Vương Đại Tráng hối hận không để đâu cho hết!
“Vì chuyện bệnh lao ở vịt lần trước, tôi bị trưởng thôn trách mắng một trận, bận rộn mấy ngày liền. Sau đó đưa vợ về nhà mẹ đẻ một chuyến, trong lúc uống rượu, ông anh vợ khích bác, tôi nóng đầu lên mới… ra tay.”
Đến nước này rồi, anh ta cũng không có gì để giấu giếm nữa, đành kể hết.
Trưởng thôn không hiểu: “Anh vợ cậu kích bác để làm gì?”
Vương Đại Tráng nhìn Dung Tử Hàm một cái: “Anh vợ tôi là anh họ của cậu ấy.”
“Ra là vậy.” Nghe thấy hai chữ “anh họ,” Dung Tử Hàm đã hiểu ra tất cả, cậu chủ động giải thích với trưởng thôn: “Xin lỗi, chỉ là thù hằn cá nhân, đã liên lụy đến bà con trong thôn.”
Cái người mà Vương Đại Tráng gọi là “anh vợ” đó, cũng chính là anh họ của Dung Tử Hàm, chính là kẻ đã thừa dịp cậu còn nhỏ tuổi, bố mẹ sớm qua đời, liền chiếm đoạt nhà cửa, đuổi cậu ra khỏi nhà vào đúng đêm giao thừa.
Bố mẹ Dung Tử Hàm mất sớm, lại mất khi nhà họ Dung vẫn chưa chia tài sản. Ông bà nội của Dung Tử Hàm thì đã già lẫn, không quan tâm được đến đứa cháu này, thế là hai ông bác và các bà thím tính toán chia chác hết.
Dung Tử Hàm không phải kẻ dễ bị bắt nạt, sự việc trở nên ầm ĩ, cuối cùng kéo nhau lên ủy ban thôn vào đúng đêm giao thừa để chia nhà. Nói là cậu mang phần của mình rời đi, nhưng thực tế cũng chẳng khác gì ra đi tay trắng.
Khi đó Dung Tử Hàm còn nhỏ, mới mười hai tuổi, mấy năm đầu rất khó khăn. Sau đó thi đỗ vào trường cấp hai trên huyện, tình hình mới dần khá lên.
“Khi đó hai bác của tôi bảo rằng tôi ngu, học hành chẳng ra sao, muốn tôi bỏ học ở nhà giúp việc đồng áng. Hai người anh họ tôi mới là nhân tài. Tôi không chịu, nhất quyết muốn đi học, cả nhà bảo không nuôi nổi ba đứa con, cuối cùng tôi đành tự tách ra.”
“Kết quả sau đó, tôi đỗ đại học, còn hai anh họ thì thi trượt cấp ba. Người trong thôn bắt đầu lấy tôi ra so sánh với họ. Hai ông bác mất mặt, hai người anh họ chắc chắn cũng ghét tôi. Không có gì lạ.”
Cuối cùng thì hóa ra lại chỉ là chuyện gia đình. Trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy rất thương cảm cho Dung Tử Hàm. Còn mấy cô trong Hội Phụ nữ đi cùng thì càng xúc động, chỉ muốn ôm lấy an ủi cậu.
Bác sĩ Tiểu Dung ở trạm chăn nuôi thôn vừa đẹp trai, nói chuyện lịch sự, lại là sinh viên xuất sắc, mấy ngày trước còn cứu đàn vịt của cả thôn.
Cả nhà họ Dung đúng là mắt mù, mới có thể hết lần này đến lần khác mà ức hϊếp cậu như vậy.
Đáng thương thay, mười hai tuổi đã mất bố mẹ, lại còn vừa đi học vừa làm thêm kiếm tiền tự nuôi sống mình. Không biết cậu đã trải qua bao nhiêu vất vả mới đến được như ngày hôm nay.