Những Kẻ Từng Hãm Hại Đều Van Xin Tôi Làm Người/ Tôi Thật Sự Khổ Quá Mà

Chương 8.2: Trứng vịt muối, một quả hai đồng rưỡi

“Còn tên món thì sao?”

Dung Tử Hàm nhận lấy cây bút từ người vợ, nhanh chóng viết tên món lên bảng thực đơn buổi sáng của họ rồi đưa bút trả lại, sau đó chuẩn bị dọn dẹp để đi làm.

Sáng nay không có việc gì nhiều, Dung Tử Hàm dự định tận dụng đầu óc tỉnh táo vào buổi sáng để nghiên cứu kỹ hơn về bài luận văn đã đọc qua hôm qua.

Trùng hợp thay, bài luận này lại phân tích về phòng chống dịch bệnh gia cầm vào mùa hè, mà đây lại là công việc Dung Tử Hàm đang làm gần đây. Có thêm thực tiễn làm minh chứng, khiến cậu hiểu lý thuyết một cách chính xác hơn.

Mỗi khi Dung Tử Hàm tập trung vào học thuật thì thời gian cứ trôi qua nhanh chóng. Tuy nhiên, hệ thống đột nhiên nhận được thông báo: [Giá trị sụp đổ từ người dân ở thị trấn Trương Đại Cẩu: +100].

“Có chuyện gì vậy?” Dung Tử Hàm chưa hiểu ra sao.

Nhưng ngay sau đó, cậu lại nhận được thêm nhiều giá trị sụp đổ từ các cư dân thị trấn. Điều kỳ lạ hơn là, khoảng nửa tiếng sau, trong số những giá trị sụp đổ này, Dung Tử Hàm lại nhận được một cái có vẻ khác biệt?

[Giá trị “thật tuyệt” từ người dân ở thị trấn Trương Đại Cẩu: +300]

Rốt cuộc ở thị trấn đã xảy ra chuyện gì? Cả Dung Tử Hàm và hệ thống đều ngờ vực không hiểu nguyên nhân.

Không ngờ, lý do mà cư dân thị trấn hào phóng tặng cho Dung Tử Hàm giá trị cảm xúc, là do sáng nay cậu đã mang mười lăm con cá muối đến cho vợ chồng chủ quán ăn sáng.

---

Tại thị trấn, phố ăn sáng

Đây là con phố thương mại duy nhất trong thị trấn, cũng là con đường mọi người đi làm phải đi qua. Thế nên ai bán đồ ăn sáng đều sẽ chọn bán ở đây.

Vì sáng nay Dung Tử Hàm đột ngột mang trứng vịt muối và cá muối đến, nên vợ chồng chủ quán ra ngoài muộn, khi đến nơi đã không còn chỗ đẹp, đành phải dừng lại ở một góc tường hơi khuất.

Vị trí không thuận lợi, ngay cả những khách quen cũng không dễ nhận ra họ, thế là bỏ lỡ đợt cao điểm đầu tiên của buổi sáng.

“Không sao, mai chúng ta đi sớm là được!” Người chồng an ủi, vỗ nhẹ vào vai vợ.

Người vợ cũng cười theo, “Thôi nào, buôn bán mà. Bán không được ở đây thì về thôn cũng bán được, em không phải là người chấp nhặt đâu.”

“Không phải, không phải, vợ anh là người rộng rãi nhất!” Thấy vợ không buồn bực vì việc kinh doanh không tốt, anh chồng bị mắng cũng vẫn cười tít mắt.

Dù sao thì hôm nay chuyện buôn bán cũng đã thế, hai người cứ ung dung, từ từ nhóm bếp, đổ dầu vào chảo, người vợ chiên quẩy, người chồng cũng ngâm vài con cá muối.

Khi mẻ quẩy đầu tiên chín, cá muối cũng ngấm nước chút ít.

Anh chồng bắt đầu thái cá thành từng khúc, nhấc một nồi dầu lên đun sôi, định chiên cá muối.

Nhưng không ngờ, lần chiên này lại thành chuyện lớn.

Không biết cá muối của Dung Tử Hàm chế biến kiểu gì, lúc để trong rổ chỉ thấy mùi cá muối bình thường, nhưng vừa bỏ vào dầu nóng, mùi tanh lập tức bốc lên ngùn ngụt, lan tỏa như một loại “vũ khí sinh học”.

“Trời ơi, có phải mùi này hơi nồng quá rồi không?” Anh chồng đứng ngẩn ra với đôi đũa trên tay.

Còn người vợ thì bị sặc đến ngơ ngác.

“Này, hai người đang làm gì vậy?” Cô bán bánh cuốn kế bên không chịu nổi nữa, thầm nghĩ chắc họ muốn chọc giận mọi người đây mà! Đến trễ, kinh doanh không tốt lại đi chiên cá tanh hòng khiến tất cả cùng chịu khổ?

Rất rõ ràng, có nhiều người cũng nghĩ tương tự. Không lâu sau, bất cứ ai đi qua con đường này cũng không nhịn nổi phải bịt mũi lại.

“Có độc hay gì đây? Đây là mùi gì vậy?”

“Tôi cảm giác chiếc bánh tôi đang cầm toàn mùi cá tanh.”

“Nhà nào bán thế? Điên rồi à?”

Mùi nồng dù ở ngõ sâu cũng chẳng sợ người ta không biết, thế là có người lần theo mùi mà tìm đến tận nơi.

Người đầu tiên đến không ai khác chính là Trương Đại Cẩu – người đầu tiên tặng Dung Tử Hàm giá trị “thật tuyệt”.

Anh chàng xui xẻo này hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tối còn hẹn hò với cô bạn gái mới quen. Sáng ra, việc đầu tiên là ăn mặc tươm tất, cạo râu sạch sẽ, khoác lên bộ vest ba lớp cất giữ lâu ngày. Trước khi ra khỏi nhà, soi gương ba lần, chắc chắn mình đẹp trai phong độ mới bước ra phố.

Vốn dĩ định đi ngang qua phố ăn sáng, vừa ăn sáng vừa giữ tinh thần sảng khoái nhất để đến nơi làm việc.

Không ngờ vừa bước vào phố, đã suýt ngã nhào vì mùi cá tanh ập tới.

Ngó xuống chiếc áo vest, mùi tanh đã thấm vào, Trương Đại Cẩu tức giận bừng bừng, quyết tâm tìm ra quán nào gây ra chuyện này để nói lý.

Vậy là, anh ta đứng ngay trước mặt vợ chồng chủ quán.

“Anh…” Định mắng một tràng, nhưng chưa kịp mở miệng, anh ta đã cảm giác xung quanh có thứ gì đó đang âm thầm nhìn mình.

Cái nhìn lành lạnh, không sao nói hết được sự quái dị.

Là ảo giác à? Trương Đại Cẩu lùi lại một bước, cẩn trọng quan sát xung quanh.

Rốt cuộc cũng chạm phải ánh mắt của những con cá muối trong rổ. Hơn chục con cá muối ngẩng đầu, nằm dưới đáy rổ, trợn trắng nhìn anh ta, ánh mắt từ mọi góc độ đều chứa đầy vẻ mỉa mai.

Dường như đang thầm viết lên trán anh ta bốn chữ: “Kẻ làm công rác rưởi”.

Trương Đại Cẩu bị đả kích mạnh, lắp bắp mãi không thốt nên lời. Rồi lại nhìn sang bảng thực đơn bên cạnh, nơi nét chữ phóng khoáng của Dung Tử Hàm ghi hai dòng chữ lớn.

Trứng vịt muối mùa hè thanh mát: 2,5 đồng/quả

Cá muối mộng mơ: 25 đồng/đĩa

Mua cá muối, tặng trứng vịt muối, kèm một bát cháo kê.

Cơn tức giận của Trương Đại Cẩu nghẹn cứng trong cổ họng, đứng đó không biết làm gì. Xung quanh, ngày càng nhiều người đến xem chuyện gì xảy ra vì mùi hương mạnh mẽ ấy. Bình thường, nếu có ai đó than phiền vài câu cũng chẳng phải chuyện lớn, nhưng đằng này Trương Đại Cẩu lại là người đầu tiên lao lên. Nếu cứ im lặng mà bỏ đi thì thật mất mặt.

Nhưng việc chửi bới giữa chừng… với cả chục đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm vào mình thế này, Trương Đại Cẩu thực sự không dám làm tới.