Những Kẻ Từng Hãm Hại Đều Van Xin Tôi Làm Người/ Tôi Thật Sự Khổ Quá Mà

Chương 8: Trứng vịt muối, một quả hai đồng rưỡi

Người chủ trại trả phí phẫu thuật cho Dung Tử Hàm, tiễn cậu ra cửa và tặng thêm 2000 điểm cảm kích. Tính luôn số điểm từ bốn người bạn cùng phòng và tên thiếu gia, đủ để cậu có một đợt 50 lần quay.

Hệ thống: Tôi tính toán rồi, chắc chắn sẽ ra SSR.

Dung Tử Hàm: Được được, về sẽ mở ngay.

Hệ thống phấn khích nghĩ rằng, dù có là người đen đủi thế nào đi nữa, 50 lần quay chắc chắn sẽ trúng. Dung Tử Hàm cũng hứng khởi, thậm chí còn lấy chiếc giỏ tre lớn chưa bao giờ dùng đến, tính toán kỹ lưỡng rằng một giỏ có thể đựng vừa 50 quả trứng vịt muối.

Hệ thống: Cậu không thể có chút mộng tưởng nào sao?

Dung Tử Hàm: Làm giàu từ trứng vịt muối có tính không?

Gặp một ký chủ vừa thiếu tham vọng, vừa có may mắn xếp hạng E như này, hệ thống cũng bó tay với Dung Tử Hàm.

Lần này, sau khi bấm nút quay 50 lần, giao diện hiện lên trước mặt Dung Tử Hàm, bắt đầu diễn ra tình huống quen thuộc.

Trứng vịt muối, trứng vịt muối, trứng vịt muối…

Sau 23 quả trứng vịt muối liên tiếp, cuối cùng cũng xuất hiện một vật phẩm có hình dáng thuôn dài và nhọn hai đầu.

Hệ thống: Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp! Đây là cái quái gì?

Không giống Dung Tử Hàm, hệ thống có thể trực tiếp thấy thuộc tính của vật phẩm, nên càng thêm ngạc nhiên. Thậm chí hệ thống còn nghi ngờ liệu có phải Thiên Đạo đã uống rượu giả hay không.

Dung Tử Hàm nghe thấy giọng điệu bất thường của hệ thống, vốn muốn mở xem thử, nhưng chuỗi vật phẩm giống hệt nhau nhảy ra liên tục làm cho kho chứa đầy lên, khiến cậu chưa kịp thao tác.

Nhưng chẳng mấy chốc, 50 lần quay đã kết thúc. Nhìn thoáng qua cái kho xám xịt, Dung Tử Hàm hiểu ngay mình lại thất bại.

Thế nhưng, khác với lần trước chỉ toàn trứng vịt muối, lần này tuy vẫn là vật phẩm hạng N, nhưng ít ra cũng xuất hiện thêm một vật thể lạ dạng thanh tròn thay vì chỉ có trứng vịt muối.

Cuối cùng, Dung Tử Hàm cũng tìm cơ hội mở chi tiết vật phẩm. Một con cá muối xanh trắng to đùng hiện ra trước mặt cậu.

Cá muối: Thịt dai mềm, vị đậm đà, chiên giòn rồi ăn kèm với cháo là ngon nhất. Đây là bí kíp riêng của các ngư dân. Con cá này có mộng tưởng lớn, khi bị ánh mắt lờ đờ của nó nhìn chằm chằm, người ta như bị một vực sâu soi xét.

Hệ thống đã hoàn toàn đầu hàng trước mức độ đen đủi của Dung Tử Hàm.

“Hahahahaha, ký chủ à, mau lấy một con ra xem, có khi nó giúp cậu đầy ắp hy vọng về tương lai đấy!”

Dung Tử Hàm cũng tò mò về cái gọi là “bị vực sâu soi xét” nên lấy một con cá muối ra ngắm nghía.

Đôi mắt đờ đẫn của con cá lật ngược lên, trừng mắt nhìn Dung Tử Hàm.

Cá muối: ...

Dung Tử Hàm: ...

Dung Tử Hàm không thấy chút cảm hứng nào, nhưng lại tò mò về hương vị của con cá này.

Vì thế, cậu xé một mẩu thịt cá ở lưng cá rồi cho vào miệng nếm thử.

“Mặn!” Đó là phản ứng đầu tiên của Dung Tử Hàm. Vị mặn đến mức đắng nghét khiến cậu giật nảy mình.

Cậu vội vàng nhấp một ngụm nước. Điều kỳ diệu là, sau khi vị mặn tan bớt, vị ngọt đặc trưng của cá biển cũng bùng nổ.

Thời xưa khi chưa có tủ lạnh, người ta thường dùng muối ướp và phơi khô để bảo quản thức ăn lâu hơn. Dù làm thịt cá trở nên khô cứng, nhưng lại mang đến vị dai giòn lạ miệng.

Mặn nhưng vẫn thơm ngọt, nếu ngâm nước giảm muối rồi cắt thành miếng, chiên giòn sẽ có vị bùi bùi, mặn mà, là món ăn tuyệt vời để ăn kèm vớ cháo.

Điểm đáng nói nhất là, cá muối còn có giá trị hơn trứng vịt muối! Vậy nên lần này với lượt quay 50 lần, Dung Tử Hàm coi như vẫn lời.

Dung Tử Hàm vui vẻ lấy thêm một cái giỏ, bày 15 con cá muối vào đó, sau đó mới đi thay đồ chuẩn bị vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.

Trước khi ngủ, cậu cũng không quên chuyển số tiền kiếm được hôm nay để trả lãi vay nặng lãi.

Theo quy định của trạm thú y, thiến một con lợn đực là 5 đồng, là bác sĩ thú y chính, Dung Tử Hàm được chia 3 đồng 5 xu, đúng là một khoản kếch sù!

Năm phút sau, Dung Tử Hàm thành công nhận về 6000 điểm phẫn nộ từ tên cho vay, hài lòng đi ngủ.

Lại có thêm một số điểm đủ để quay sáu lần. Với tốc độ tạo ra điểm từ tên cho vay và tên thiếu gia, Dung Tử Hàm nghĩ mình chẳng mấy chốc sẽ thành đại gia, vươn ra thế giới.

Cậu ngủ một giấc ngon lành.

Sáng hôm sau, Dung Tử Hàm dậy từ sớm, chuẩn bị đi từ 5 giờ rưỡi, mang theo 40 quả trứng vịt muối và 15 con cá muối đến tìm cặp vợ chồng chủ tiệm ăn sáng.

Cậu nhớ rõ hai người này lúc nào cũng khởi hành từ thôn ra chợ thị trấn đúng 6 giờ, canh thời điểm này sẽ không làm chậm trễ công việc của họ.

Quả nhiên, khi Dung Tử Hàm đến nơi, hai vợ chồng vừa leo lên chiếc xe kéo chuẩn bị xuất phát. Thùng sau chất đầy các món ăn sáng.

“Chào bác sĩ Tiểu Dung!” Người chồng nhảy xuống xe chào Dung Tử Hàm.

“Ừm, tôi mang trứng vịt muối đến cho anh chị. Ngoài ra…” Dung Tử Hàm lấy chiếc giỏ đựng cá muối đưa cho họ, “Giỏ này là cá muối, cần ngâm nước trước rồi cắt ra chiên giòn. Anh chị cứ bán thử xem, không bán được thì trả lại tôi là được.”

“Cá muối à... Hình như ở đây ít người ăn món này nhỉ?” Người chồng có chút do dự, nhưng lại nghĩ đến tay nghề của Dung Tử Hàm, biết đâu cá muối này cũng rất ngon.

Hơn nữa, Dung Tử Hàm cũng nói là bán thử, họ chẳng cần lo lỗ vốn gì cả. Về việc chiên, họ vốn cũng chiên quẩy vào buổi sáng nên có dầu sẵn, chỉ cần lấy thêm một cái chảo riêng để chiên cá là xong.

Nghĩ vậy, người chồng liền vui vẻ nhận lời, tặng thêm cho Dung Tử Hàm 1000 điểm hứng khởi.

Dung Tử Hàm hiểu rằng anh ấy đang vui vì hôm nay có thể bán thêm món mới, nên cũng không nói nhiều, nhanh chóng đưa hết giỏ rồi bảo, “Không làm mất thời gian của anh chị nữa, đi mau đi!”

“Được rồi!” Người chồng nhanh chóng lên xe, nhưng trước khi đi bỗng nhớ ra một việc, “À, bác sĩ Tiểu Dung, cá muối bán bao nhiêu đây?”

Cậu nhớ trước đó giá trứng vịt muối đã định sẵn, nhưng cá muối thì chưa có giá.

Dung Tử Hàm suy nghĩ một chút, “Cắt ra bán 25 đồng một đĩa nhé!”