Ký Ức Thuở Ban Đầu

Chương 8: Biển hồi ức mới

Đinh Thành Vũ nhìn Trịnh Thiên Như ngủ ngon lành, nhớ lại nụ hôn vừa nãy lại một mớ chuyện đã gây ra trước kia với cô, bất giác nở nụ cười. Có lẽ con nhóc lạnh lùng, hung dữ và nội tâm này một lần nữa khiến cậu đắn đo nhiều cảm xúc. Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp Trịnh Thiên Như .

Với cô có lẽ lần đầu tiên gặp nhau chính là vụ đυ.ng xe ở cổng trường nhưng thật ra trước đó họ có gặp nhau vài lần. Lần đầu là khi cậu bị ngã xuống hồ, lần thứ hai là tại trạm xe buýt, sau đó là ở buổi tiệc thượng lưu. Nghĩ lại thì đây đâu phải lần đầu tiên họ hôn nhau. Kí ức sơ kiến ùa về. Cậu vừa cười vừa cõng cô về nhà bà ngoại phía trước.

Khi Trịnh Thiên Như thức dậy đã là buổi sáng hôm sau. Đầu cô ong ong những ký ức mơ hồ. Dạ dày trào lên từng đợt. Khi ý thức quay trở lại cô mới chợt nhận ra đây không phải nhà của mình. Ký ức cuối cùng là cô đi muốn uống sữa chua. Cô nhìn quanh phòng.

Đây là một căn phòng gỗ, ánh nắng lung linh len qua kẽ rèm in từng vệt trên nền gỗ. Mới để ý trên tường có treo ba tấm ảnh: 1 bức là cậu bé tầm 8-9 tuổi với gương mặt có chút lầm lì, không chịu cười trước máy ảnh nhưng đôi mắt long lanh vẫn ánh lên sự tinh nghịch, dễ thương lạ thường, chính xác là siêu đáng yêu.

Bức hình thứ hai có bốn người ở giữa là cậu bé với chiếc bánh kem 11 tuổi, bên cạnh là một bé gái tầm chạc tuổi đôi mắt to tròn, nụ cười rạng rỡ trên môi. Nếu không phải anh em thì chắc sẽ là một đôi kim đồng ngọc nữ tuyệt đẹp. Hai bên còn lại là một người phụ nữ rất quý phái, tôi cá là mẹ thằng bé kia.

Bức cuối cùng là một bà cụ chụp cùng cậu bé lúc tốt nghiệp cấp 2. nhìn ánh mắt thằng bé, khuôn môi, đôi lông mày đó đó chẳng phải là Đinh Thành Vũ sao? Không ngờ tên cà chớn này.

Chợt nghe tiếng người nói chuyện là tiếng Đinh Thành Vũ và bà cậu

“Tỉnh ngủ chưa? Sao lâu vậy con về thăm bà già này, ta là bà ngoại con đó.” Giọng bà có chút trách móc .

“Bà ngoại con thật sự..”

“Ây ya từ khi Hồng Vy chuyển đi, nhanh quá, đã một năm rồi, con cuối cùng cũng dắt bạn đến chơi”

Giọng của bà thật ấm áp, dù là chưa từng trò chuyện cùng nhau lần nào, nhưng cô lại thấy gần gũi đến lạ. Xem ra Đinh Thành Vũ cũng không phải vô ưu như cô nghĩ ban đầu. Hồng Vy là ai vậy? Sao Đinh Thành Vũ không trả lời nhỉ?

“Sao không nói nữa hả nhóc, con làm gì để con gái người ta say khướt như vậy hả, thằng nhóc này.”

“Bạn học cháu tên Thiên Như, hôm qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cháu không ngờ tửu lượng lại thấp đến vậy.”

“Thấy con bé ở lại đây cả đêm mà điện thoại không rung lấy một lần, họ tin tưởng để nó đi cùng con đến vậy sao...

Thật đáng thương, nhất định mấy đứa phải ở đây ăn tết với bà, yên tâm phía cha con ta sẽ có tiếng, đầu năm ta trả lại con cho nó là được.”

Cô thấy rất nhớ bà nội, có bà thật tốt, tại sao bản thân mình lại bị gia đình thờ ơ đến như vậy...

Những hình ảnh đám trẻ chỉ trỏ bàn tán hiện lên trước mắt như những mũi tên trực trào xuyên vào tổn thương, xe nát trái tim cô.

Đinh Thành Vũ hé cửa xem cô dậy chưa phát hiện ra cô ngồi bệt trên sàn khóc. Đây là lần đầu cậu thấy cô khóc dữ dội đến thế.

Trịnh Thiên Như nghe tiếng mở cửa giật mình ngước mắt lên thấy Đinh Thành Vũ vội quệt mau nước mắt tự bào chữa.

“Tôi không khóc, chỉ là mồ hôi mắt thôi, tại sao cậu không gõ cửa , tại sao cậu lúc nào cũng tùy tiện như vậy?”

“Tôi chưa nói gì cả, hơn nữa đây là nhà của tôi.”

Vành tai thiếu niên ửng đỏ.

“Cái đó.. Hôm qua tôi có nói linh tinh gì hay không?”

“Cậu đoán xem.”

Bây giờ Thiên Như thấy cậu chưa bao giờ thoải mái như thế, nụ cười này thật đẹp. Thôi xong điên thật rồi.

Cậu đang suy sụp? Tức giận?

“Cháu dậy rồi sao, mau ra ăn sáng nào con gái, bánh nóng hổi nè, hai đứa cãi nhau sao”

Bà bước vào xóa tan bầu không khí ngại ngùng.

Nhìn bà đã lớn tuổi còn tự tay xuống bếp làm đồ ăn, khuôn mặt đầy dịu dàng ân cần, cô có cảm giác nhói trong lòng áy náy và hối hận.

Bà lão thấy cô đứng ngây ra, ánh mắt trùng xuống nhưng không rời khỏi đĩa bánh nửa giây

“Mau mau lại đây ăn bánh với bà nào, không cần để ý thằng nhóc Tiểu Vũ đâu, nó toàn nói nhảm nhí đấy mà”

“Bà ơi cháu xin lỗi, cháu...”

“Ây ya bà không trách, không trách mau ăn đi nào”

Hai ngày ở lại nhà bà Đinh Thành Vũ là hai ngày rất tuyệt vời. Rất lâu rồi cô mới có cảm giác vui vẻ đến vậy. Bà rất trầm ấm và ân cần bà quan tâm cô như bà nội cô ngày trước vậy.

Đinh Thành Vũ may mắn biết nhường nào. Lòng cô có chút ghen tị rồi.

Đêm giao thừa ba ngời cùng nhau treo đèn l*иg, viết chữ chúc mừng năm mới. Bà Đinh Thành Vũ tâm sự rất nhiều điều với cô.

“Lâu rồi ta mới thấy nó dẫn bạn về. Cháu biết không, tuy bề ngoài nó như vậy nhưng nó phải đang cố gắng rất mạnh mẽ đấy.

Nhưng với những người nó thực sự quan tâm thì sẽ rất ấm áp, có đôi lúc nó thật ấu trĩ và hiếu thắng. Bề ngoài của nó không thực sự vui vẻ như những gì mà con thường thấy đâu. Bố mẹ nó li hôn hẳn khi gia đình tan vỡ, không một đứa trẻ nào có thể hạnh phúc trọn vẹn cả. Sau đó người bạn thời thơ ấu Triệu Hồng Vy của nó cũng mất tích, càng khiến cảm xúc nó tiêu cực hơn.

Ta biết cháu là một đứa trẻ chiều sâu từng có nhiều đau đớn. Mong cháu là bạn nó có thể san sẻ để hai đứa cùng nhau vượt qua bóng đen trong quá khứ...”

Trịnh Thiên Như ngỡ ngàng.

Hóa ra vẻ ngoài hào nhoáng không có nghĩa tất cả đều hoàn hảo. Giống như một người trước ngực có thể ôm một đóa hoa rực rỡ, nụ cười tỏa nắng nhưng thực chất là vỏ bọc để che giấu đi một trái tim trống rỗng. Cô đáng thương hay Đinh Thành Vũ đáng thương?

“Cháu hiểu bà ạ. Bà ơi sau này, cháu có thể đến thăm bà không”

“Lúc nào cũng được con bé ngốc này”

Sau bữa tối, không thấy Đinh Thành Vũ đâu hóa ra là trốn đến bờ biển. Cậu ta có vẻ suy tư, đang ngồi đốt pháo hoa, ánh mắt xa xăm. Trịnh Thiên Như ngồi xuống đốt cùng.

“Làm gì vậy sao biết tôi ở đây?”

“Không có gì, chỉ là nhớ ra ở đây cũng có một bãi biển rất đẹp. Và một người đi mua xì dầu rồi lặn mất hút.”

Hồi bé tôi thường ra đây chơi cái này. Thật ra cái này khá thú vị nhỉ, tuy thời gian chiếu sáng ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ vô cùng, hân hoan mà ấm áp lạ thường.”

“Thật không”

Đinh Thành Vũ trêu đùa.

Vài ngày qua quả thực có rất nhiều chuyện đã xảy ra mà Trịnh Thiên Như lại thấy bình yên đến thế. Thật không ngờ hai người có thể ngồi cùng một chỗ, cùng đốt pháo hoa. Từng con sóng nối nhau trên mặt biển, xô vào chân hai người, gió biển cuối năm mát thổi tà áo bay bay.

Một lần nữa cô phải thừa nhận quả thực cậu ta rất đẹp, một vẻ đẹp pha chút bướng bình và cố chấp.

Một con sóng xô vào chân, cô như vô thức lùi lại, va phải Đinh Thành Vũ phía sau. Trên tay là pháo nhỏ đang cháy. Vạt áo sơ mi trắng bắt lửa thủng một lỗ.

“Xin lỗi cậu có sao không”

“Áaaa cháy chớt tôi rồi, tôi đau, cậu mau thổi cho tôi đi”

“Cậu có đau lắm không, xin lỗi cậu.”

Cô vừa nói vừa thổi, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ. Đinh Thành Vũ chưa bao giờ thấy cô dễ thương đến vậy, nuốt nước miếng một cái. Nét mặt hoảng hốt kia rất giống một người.

Cậu vô thức ôm chầm lấy cô.