Trịnh Thiên Như tỉnh táo lại vội buông người ra, lau nhanh nước mắt.
- Xin lỗi tôi gặp ác mộng, thực xin lỗi.
Đinh Thành Vũ có chút bối rối, làm sao đây cô đã mơ thấy gì mà lại khóc đến như vậy. Trịnh Thiên Như nhanh chóng ổn định cảm xúc, đi đến cô nhi viện. Đinh Thành Vũ dĩ nhiên phải viện ra lí do theo đi đến cùng.
Nhìn đám trẻ chơi đùa, lòng Thiên Như nhẹ nhõm và yên bình biết bao. Những đứa trẻ không biết cha mẹ ruột mình là ai nhưng vẫn vui vẻ lạc quan đến như vậy, chúng có một gia đình lớn có các mẹ yêu thương, chăm sóc chúng. Còn cha mẹ cô, chỉ một lần thôi cô cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu thương thực sự là có vị gì? Từ khi cô biết hiểu chuyện, cha mẹ luôn bận rộn đi làm, đi công tác, chị gái cô được gửi sống tại nhà bác, còn cô sống với bà nội. Sau này bà mất cô chỉ biết lủi thủi như thế.
“ Thiên Như hôm nay cảm ơn con nhiều.” Mẹ Trần nhìn cô âu yếm.
“Không cần cảm ơn con đâu mẹ. Tết này mẹ chuẩn bị đến đâu rồi? Không có vấn đề gì chứ ạ, cần gì nhớ bảo con...”
“Giúp gì nữa bạn con đã đến tặng cô nhi viện nhiều thứ như vậy rồi, mẹ rất ngại nhưng bạn con kiên quyết nên mẹ đành phải nhận.”
“Bạn con sao?!”
“Là cậu bạn họ Đinh đó, cậu ấy vẫn còn ở sân trước đó, có phải là bạn trai của con không?, các con yêu đương nhưng vẫn phải chú ý học hành đấy, có tri thức mới làm chủ được cuộc sống”
“Không phải đâu mẹ, con rất ghét cậu ta, thật đấy”. Ôi thực lòng có trăm cái miệng nói mẹ Trần ở cô nhi viện cũng không tin, chỉ khuyên tôi cẩn trọng, coi sự nghiệp là ưu tiên hàng đầu.
Tôi có chút hoảng hốt chạy về sân trước. Đó là những món đồ nội thất hôm trước cậu ta mua tôi bắt đem trả lại. Thật khó hiểu được tư duy của người giàu.
“Đinh Thành Vũ cậu làm gì vậy?”
Cậu ta chỉ mỉm cười với mẹ Trần.
Bất thường, rất bất thường. Không hiểu sao, nhìn nụ cười cậu ta tim tôi như tăng thêm một nhịp, cảm giác này thật khó hiểu, tôi né ánh mắt cậu ta, chân tay luống cuống tìm chỗ uống nước. Vừa hay có siro nước nho rừng trên bàn. Là siro đã lên men mà sơ chưa kịp bỏ. Tôi uống một hơi dài, cạn nửa bình.
Vị nước nho nay lạ quá có chút chát đắng. Nhưng cảm giác thật sự không đúng lắm. Dưới mắt tôi mọi thứ như có thêm hiệu ứng lấp lánh, mọi thứ lạ lùng vô cùng.
Tôi thấy bóng dáng xinh đẹp của Đinh Thành Vũ tiến lại gần. Sự xinh đẹp tựa thiên sứ, thiên sứ đang mỉm cười với tôi. Tại sao thiên sứ lại tên là Thành Vũ???
“Chị Thành Vũ sao hôm nay em vui thế này nhỉ, oa nhìn kĩ mới thấy chị Thành Vũ rất xinh nha. Không đúng thiên sứ, thiên sứ”
Đinh Thành Vũ đứng hình chếc lặng nhìn dáng vẻ khoa chân mua tay quay cuồng của tôi.
Mẹ Trần nhìn bình nước nho đã cạn phân nửa, bà nhận ra vẫn đề, lắc đầu.
“Con đưa nó về đi chắc uống nhầm rượu trái cây rồi, mau đưa nó đi mua thuốc giải rượu”.
"Không Đinh Thành Vũ tôi muốn đi ngắm cảnh núi non hùng vĩ cùng cậu"
Trịnh Thiên Như mặt ửng hồng vô cùng phấn khích chạy theo kéo vạt áo Đinh Thành Vũ hét to. Cậu nhanh chóng lôi cô lên xe.
Tôi nhìn dáng vẻ xinh đẹp đó không kìm được ôm tay cậu ta hét
“Đinh Thành Vũ tôi muốn đi ngắm cảnh núi non hùng vĩ cùng cậu. Đẹp trai quá, thiên sứ. Được không, cuối cùng thì em cũng đã gặp được thiên sứ rồi”
Dù cậu ta ngồi bị tra tấn lỗ tai đủ kiểu nhưng nhìn Trịnh Thiên Như giống như lộ ra một nhân cách khác, ngồi vui vẻ hát ca, cậu thấy vui vẻ vô cùng.
Lúc này, cậu thấy cô thật dễ thương.
Cậu lái xe chầm chậm. Tôi đòi đi ăn kem. Cậu nhìn thấy cửa hàng tiện lợi trước mặt. Cậu bảo cô ngồi chờ đợi cậu đi mua thuốc giải rượu.
...
Tôi cảm thấy khó chịu khi có ai đó ra lệnh cho mình nhưng vẫn giả bộ gật đầu vâng lời như cún con.
Người đó bảo mình quẹo phải, rồi bên nào là bên phải???
Kết cục là tôi chọn quẹo trái sang khi đồ có cồn và lấy nhầm chai rượi gạo vì thấy giống sữa chua.
Tạp hóa địa phương không có thuốc giải rượu, Đinh Thành Vũ không để ý thanh toán xong liền cùng nhau trở lại xe.
Ba hoa suốt một hồi, tôi uống hết chai được cho sữa chua trong tay. Sữa chua này vị tởm quá, hội tụ cả cay đắng ngọt. Cảm giác thế giới chói lòa và siêu thực hơn trước nữa. Tất cả mọi thứ như được thêm mười tầng đồ họa.
...
Đinh Thành Vũ giật mình khi thấy mặt cô còn đỏ hơn cậu mới nhìn đến vỏ chai thì ra là rượu gạo.
Lúc này xe đã trên cao tốc không thể dừng lại, chỉ còn cách đi tiếp.
Trong cơn say mèm, Thiên Như thấy rất nhớ bà.
Cô lẩm bẩm mắt rưng rưng ngập nước.
“Bà ơi cháu nhớ bà nhiều lắm..”
Đinh Thành Vũ không biết nên làm gì đành xoa đầu cô.
“Ngoan đừng khóc đừng khóc.”
Tóc cậu cũng mượt đó chứ.
Nửa tiếng sau.
Đồi thông Ánh Dương trải dài xen những vườn violet tràn ngập sắc tím. Chính nơi đây đem lại cảm giác bình yên hơn bao giờ hết.
Thiên Như dụi mắt tỉnh dậy, mắt vẫn còn đỏ hoe, đầu ong ong vô cùng khó chịu.
Đinh Thành Vũ nghĩ nếu bây giờ ném cô ta cho một kẻ xấu nào đó chắc chắn cô vẫn sẽ đi theo.
“ Xuống xe nào”
Giống như mất trí thật rồi. Cô ngơ ngơ dại dại si mê cái vẻ đẹp trước mặt một cách mù quáng.
“Ưoa nhiều thông quá, có cả Violet sao? Tôi muốn lấy, tôi muốn lấy, a ha ha tôi muốn bay.”
“Ê cẩn thận”
Đinh Thành Vũ lấy tay kéo áo cô, một chút nữa thôi là ngã xuống dốc rồi.
“Làm gì vậy sao cậu kéo áo tôi?...áo cậu bẩn kìa eo”. Thiên Như gào lên phản kháng.
Mặt trời hồng rực đang buông dần những tia nắng yếu ớt, lan tỏa trong không gian sắc cam nhạt. Một ngày dài sắp trôi qua. Trịnh Thiên Như đang đứng sát bên hơi thở cô phả vào bả vai cậu. Thiếu niên mặt cũng đỏ lên, nhếch môi.
“Chính cậu đã làm bẩn nó đó, cậu tính sao đây.”
“Tôi sao? Xin lỗi xin lỗi cậu, bây giờ tôi rất nghèo, tôi không có tiền đền, a để tôi giặt nó cho cậu.”
Nói rồi tôi hốt hoảng lao vào giật lấy cái áo, đứt mất hai cái cúc. Đinh Thành Vũ há hốc mỏ.
“Hình như thiên sứ là có thật trên đời, hahah”
Đinh Thành Vũ thấy đôi mắt cô long lanh lạ thường.
Cô kiễng gót muốn được xoa đầu thiên sứ. "Thiên sứ à tôi muốn có được bạn!"
“ Há?” Đinh Thành Vũ còn chưa kịp trả lời, cô vội nói thêm chắc chắn
“Chờ cho cây kia nở hoa, tôi cho kiệu 8 người khiêng đến rước cậu”
Cái này có tính là tỏ tình không?
Thật ra trong tâm trí cậu, cô rất ... sao bình thường lại làm ra vẻ mặt nghiêm túc thái quá kia chứ.
“Đinh Thành Vũ tôi không cần kiệu, tôi cần người tôi yêu ký vào giấy đăng ký kết hôn là được rồi.”
Có người dám nói thì có người dám đáp lại, nói xong tai cậu cũng ửng đỏ.
Những lời nói vô thức tuôn ra dù không say.
“Được ngoắc tay hứa nào”
Cô hi hi ha ha bước đến chân chẹo một cái, kéo hai người cùng ngã nhào xuống. Lần này là ngã thật.
Mắt kề mắt môi kề môi. Ánh mắt cô thay đổi hoàn toàn thành ngạc nhiên, vội nhào dậy.
“Chát”
“Làm gì đấy đừng tưởng tôi là con nhà lành mà bắt nạt”
Đinh Thành Vũ thấy mặt tê rần
"Là cậu, mau nói...!"
Trịnh Thiên Như chính thức say mà lăn ra ngủ.
Trịnh Thiên Như, cậu được lắm, hôn người ta cho đã rồi lăn ra ngủ ư!