Cuộc gọi lần này cũng không phí công vô ích, sau khi đổ chuông được vài hồi thì cuối cùng cũng có người bắt máy.
Triệu Vãn Y nở một nụ cười, cất tiếng một cách ngọt ngào:
“Anh trai thân yêu của em.”
Giọng nói của cô vang vọng rõ ràng nhưng đầu dây bên kia tuyệt nhiên lại rất tĩnh lặng.
Lúc cô định lên tiếng nói tiếp thì đối phương đột nhiên gác máy.
“...” Triệu Vãn Y cạn lời nhìn điện thoại bị ngắt giữa chừng thêm một lần nữa, không ngăn được một loại cảm giác bất lực trong lòng mình.
Anh ba vẫn không muốn gặp cô.
Có điều không sao, dù sao bây giờ mặt cô cũng đã dày lên được vài tấc rồi.
Nghĩ vậy, Triệu Vãn Y lại tiếp tục mở điện thoại gọi cho Triệu Mộc Hi.
Lần này chuông mới reo lên một hai tiếng liền có người bắt máy rồi.
Vừa bắt điện thoại, giọng nói ghét bỏ của Triệu Mộc Hi liền vang lên:
“Đừng làm anh ghê tởm!”
Triệu Vãn Y nghe âm thanh vô cùng thân thuộc nhưng lần này cô không dám trêu chọc anh ấy nữa mà nói trực tiếp vào vấn đề:
“Anh ba, mấy hôm nay đi quay có mệt không, có cần em tới thăm anh không?”
“Em đến thành phố Z rồi?” Giọng nói của Triệu Mộc Hi có chút kinh ngạc
“Vâng, vừa hay có thể tiện thể qua thăm anh luôn, em sẽ mang đồ ăn ngon cho anh, anh muốn ăn gì?” Cô lanh lợi nói.
Giọng nói của Triệu Mộc Hi có chút cáu kỉnh:
“Không cần đâu, nhìn thấy em anh sợ không nhịn được lại muốn đánh người!’
“...” Câu nói này khiến Triệu Vãn Y có chút ngại ngùng.
Trước đây cô khiến người khác ghét bỏ như thế nào mới khiến anh ba không muốn nhìn cô đến vậy.
“Mộc Hi, bấm máy rồi.” Lúc này, điện thoại bên kia truyền tới tiếng của nhân viên.
Tiếp đến là tiếng đáp lại rất lịch sự của Triệu Mộc Hi.
“Được, tôi đến ngay đây.”
“Anh phải làm việc đây.” Lúc nãy nói chuyện với nhân viên còn rất lịch sự, ấy vậy mà chớp mắt một cái đã thay bằng giọng điệu vô tình để nói chuyện với cô.
Nói xong còn ngắt máy luôn chẳng thèm đợi cô trả lời.
Triệu Vãn Y nhìn màn hình điện thoại, bị cúp máy đến lần thứ ba. Cô khẽ thở dài một tiếng sau đó lại tìm số gọi điện cho trợ lý của Triệu Mộc Hi.
Buổi chiều.
Bên một góc bờ biển tĩnh lặng của thành phố Z, cả đoàn làm phim đang tiến hành quay phim.
Triệu Mộc Hi với tư cách là nam chính đang quay một cảnh hẹn hò lãng mạn bên bờ biển với nữ chính.
Hai người nắm tay dạo bước chậm rãi bên bờ biển, nữ chính nhẹ nhàng đến gần tựa vào lòng nam chính.
“Rất tốt, diễn viên giải lao một lúc, dặm lại lớp trang điểm!” Đạo diễn rất hài lòng với cảnh diễn vừa rồi, hô lên bảo mọi người giải lao.
Hai diễn viên tách nhau ra ngay lập tức, đi tới chiếc ô che nắng mà đoàn chuẩn bị cho mỗi người để nghỉ ngơi.
Lúc này một chiếc ORV màu đen đi về hướng khu giải lao rồi dừng xe cách đó không xa lắm.
Hai vệ sĩ từ trên xe bước xuống, trên tay họ là rất nhiều túi trà sữa cà phê và đồ ăn vặt.
Tiếp đó, một người con gái xinh đẹp có dung mạo có vài phần giống với Triệu Mộc Hi bước xuống đi đằng sau hai người vệ sĩ. Bọn họ đi về phía Triệu Mộc Hi đang nằm nghỉ ngơi.
Triệu Mộc Hi đang nằm tựa người vào ghế, vừa tận hưởng gió mát từ quạt điện vừa dặm lại lớp trang điểm.
“Anh ba!” Một giọng nói ngọt ngào bỗng vang lên, mặt Triệu Mộc Hi đột nhiên biến sắc.
Quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy cô em gái luôn khiến người ta chán ghét của mình đã ở ngay trước mặt.
“...”
Triệu Mộc Hi liền vươn tay ra lấy cái kính râm trên tay trợ lý rồi đeo lên, chẳng muốn gặp cô.
Triệu Vãn Y ngược lại chẳng hề tức giận, vẫn cười hí hí quay người lại cười nói với những người khác trong đoàn làm phim:
“Thời tiết hôm nay nóng như vậy, mọi người đều vất vả rồi, anh ba tôi mời mọi người uống nước.”
Cô vừa nói xong, hai vệ sĩ bắt đầu chia nước uống và đồ ăn vặt cho từng người trong đoàn.
Bầu không khí trong trường quay thoải mái hơn rất nhiều, mọi người bắt đầu xếp hàng nhận những cốc nước uống mát lạnh.
Trợ lý của nữ chính cũng lấy vài cốc, cô nữ chính vẫn luôn khoác lên khuôn mặt vô cảm đang trang điểm kia sau khi nhìn thấy nước uống cũng quay người lại, nhìn Triệu Vãn Y nở một nụ cười ấm áp.